top of page

Satisfaction Guarantee

This is a Paragraph. Click on "Edit Text" or double click on the text box to start editing the content.

Rome_Somewat_2_1x.png

Những năm tháng rực rỡ

Tác giả: Rome Some wat

Truyện ngắn NHỮNG NĂM THÁNG RỰC RỠ được Rome chắp bút vào năm 2016 và vừa được chỉnh sửa lại cách đây không lâu. Đây không hẳn là truyện ngắn vì lối văn kể, hoài niệm rất giống với tự truyện. Nhưng gọi nó là tự truyện thì không đúng vì hầu hết phần sau là tưởng tượng, tác phẩm này chỉ có nữa phần đầu là viết dựa trên câu chuyện có thực thôi.

Tác phẩm lần này khá là buồn, bao trùm lên toàn bộ là những gì ảm đạm, đau thương nhất. Những ai đang muốn chiêm nghiệm cuộc sống thì có thể đọc nó.

  • Whatsapp
  • Instagram
  • Apple Music
  • Youtube
  • TikTok
  • alt.text.label.Facebook
305c521aeb34a03e0396407cd4f4830b.jpg

Câu chuyện của sao chổi

NĂM 1985...

Một năm trước ngày đổi mới…

Có những năm tháng mặc dầu đã là quá vãng nhưng chúng ta mãi không thể quên được. Dù chiến tranh đã lùi xa hơn chục năm rồi nhưng hậu quả đáng sợ của nó vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong tâm tưởng của con người Việt Nam.

Năm ấy là một năm đói nghèo và bệnh tật triền miên. Đâu đó trên những triền nương dọc theo con suối nhỏ bốc lên mùi hôi thối của xác người chết vì đói. Trong những căn nhà lụp xụp, con người sống chen chúc chật vật. Tiếng khóc, tiếng hét và tiếng chửi bới nhau làm um sùm cả con xóm nhỏ. Khung cảnh ở đây thật ảm đạm, thê lương. Làng bao năm vẫn vậy: vẫn đói, vẫn nghèo và vẫn lạc hậu.

NĂM 1986...

 

Ngày đất nước đổi mới…

Ngôi làng cũ ấy đã dần thay đổi, dù không khí đã bớt u tịch nhưng vẫn lắm đói khổ. Số người chết vì đói khát đã không còn nữa. Người dân đang gắng sức sản xuất và lao động để nuôi sống được bản thân và gia đình.

Vòng xoáy của cuộc sống vẫn mãi là như vậy. Chúng sẽ xoay mãi và không bao giờ ngừng lại, chỉ có con người một ngày nào đó cũng sẽ ngừng đập những nhịp sống của bản thân. Khi cuộc sống đã thay đổi, con người cũng phải nhanh chóng bắt nhịp để hòa hợp.

Một ngày cuối năm 1986… Một đêm mùa đông có mưa rơi nhiều…

Đó là ngày mà cha và mẹ tôi gặp nhau. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, họ đã nhanh chóng tiến đến hôn nhân. Tình yêu là thứ gì nhỉ? Tại sao con người lại dễ dàng trao nhau tin yêu khi mới vừa gặp gỡ?

Sau này tôi cũng vậy, tôi đã yêu một người ngay từ lần chạm mặt đầu tiên. Nhưng tình yêu của tôi là thứ tình cảm vô vọng. Tôi và người ta không thể đến được với nhau. Ừ thì, là tôi thích thầm người ta mà không đủ dũng khí để bày tỏ, chỉ biết giấu kín vào trong lòng.

Nhiều cung bậc cảm xúc cứ thay nhau xoay mòng mòng khiến bản thân tôi không thể thấu hiểu được tình yêu là gì. Nó có phải là một thỏi sô cô la vừa đắng cay mà vừa ngọt ngào không? Tôi tự hiểu rằng, đối với một người hèn nhát như tôi, tình yêu chắc chỉ toàn là hương vị cay đắng đến đau lòng mà thôi.

***

Ngày cưới của cha mẹ tôi diễn ra vô cùng đơn giản. Vì hoàn cảnh hai bên gia đình quá khó khăn, cha mẹ quyết định chỉ làm lễ cáo gia tiên với sự chứng kiến của hai bên gia đình. Mẹ tôi không được mặc lên người áo cưới và những trang sức lộng lẫy giống như người ta. Đối với bất kì người phụ nữ nào, ngày quan trọng nhất trong cuộc đời ấy nhất định phải được diễn ra trong không khí long trọng. Ai cũng muốn một lần được mặc chiếc áo cưới, được một lần khóc nứt nở vì phải rời xa vòng tay của gia đình để về nhà chồng. Mẹ tôi không được như vậy. Vào lúc tuổi thanh xuân đang hé nở, mẹ tôi quyết định xuất giá và ngày vu quy ấy lại diễn ra không khác gì một ngày bình thường.

 

NĂM 1987, 1991 VÀ 1995…

 

Sau hơn một năm sống chung một nhà, cha mẹ tôi hạnh phúc chào đón đứa con trai đầu lòng. Với một người làm cha, làm mẹ việc sinh được đứa con trai đầu tiên là một niềm vui vô bờ, khó có thể đong đếm nó nhiều bao nhiêu.

Anh hai tôi ra đời, cả nhà lại hăng say lao động để có thể nuôi sống được nhau. Lắm lúc khó khăn, cha và mẹ vẫn cố gắng bám đất, bám ruộng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Năm 1991, lại thêm một sinh linh mới chào đời. Thời gian trôi qua quá nhanh, thoắt một cái mà đã bảy năm. Mới ngày nào đó thôi, cha mẹ hạnh phúc ẳm bồng trên tay đứa con trai đầu lòng thì bây giờ gia đình lại đón chào thêm một thành viên mới. Ngày đón đứa con thứ hai ra dời trên nét mặt của cha mẹ đã vơi bớt dần niềm vui xưa cũ. Thì ra là một bé gái gầy teo và nhỏ bé.

Thời gian thật sự khắc nghiệt. Đã bảy năm rồi, gia đình ấy không còn mặn mà với những hạnh phúc giản đơn như ngày mùa đông năm ấy nữa. Tại sao con người biết trước kết cục của sự vội vàng mà họ vẫn cam lòng chấp nhận?

Tình yêu vẫn mãi không thể phá vỡ được quy luật của cuộc đời. Vốn dĩ không có điều gì trên cõi đời này là bất biến, mọi thứ cũng sẽ thay đổi dần theo thời gian mà thôi. Không có thứ gì có thể bền chặt nếu như không được xây dựng trên một nền móng vững chắc qua nhiều năm tháng. Khi anh tôi lên bốn, cha bắt đầu hư hỏng rồi trở thành một gã say rượu triền miên. Cuộc sống của ông luôn bị ám ảnh về sự lao động cật lực nhưng mà vẫn mãi không thể khấm khá lên được. Ông ngày nào cũng tìm đến rượu. Ngày uống, đêm uống, lúc nào rảnh rỗi là uống. Người đau khổ nhất, không ai ngoài mẹ tôi. Khi xuất giá, ước mơ của mẹ tôi phải đành bỏ ngang. Bà đã hi sinh rất nhiều thứ quan trọng và quý giá trong cuộc đời mình nhưng đổi lại, thứ bà nhận được lại phi thường đau đớn.

Mỗi đên sau khi cha tôi say sỉn về nhà, ông chửi mắng, đập phá đồ đạc và đánh mẹ tôi không khác gì xúc vật. Có nhiều lúc đau khổ quá mẹ rất muốn chết quách đi hay bỏ đến một nơi nào đó xa rời cái địa ngục trần gian và xa khỏi một người mà bà đã yêu hơn cả sinh mệnh. Nhưng mà vì con, vì cái gia đình này, mẹ lại tiếp tục cam chịu. Chính vì bản năng của một người mẹ đã khiến bà trở nên thật kiên cường. Sẽ không có điều gì trên đời này khiến bà phải gục ngã. Bà sẽ không bao giờ khóc, chí ít là những giọt nước mắt ấy chỉ lặng lẽ rơi trong đêm tối, lúc mà nỗi đau dâng tràn thành những cơn sóng mạnh mẽ.

Năm 1995, bốn năm nữa lại trôi qua, gia đình lại có thêm một thành viên mới nhưng niềm vui đã không còn thể hiện trên nét mặt của bất cứ ai. Cha tôi trách móc mẹ vì không thể sinh thêm một đứa con trai. Mẹ dù đau xé lòng nhưng vẫn cố nuốt nước mắt ngược vào trong: Con nào mà chẳng là con, trai hay gái đều chính mình đứt ruột mà sinh ra thì làm sao mà không thương cho được.

Càng ngày cha tôi càng bê tha và rượu chè triền miên. Đến bao giờ cái khổ mới thôi dày vò lên đôi vai gầy gò của mẹ tôi đây. Nhiều đêm khi say về, cha tôi đã vô cớ đánh đập mẹ. Bà luôn đứng ở đó để cho ông hành hạ dã man biết bao lần. Mẹ chưa bao giờ phản khán trách oán người đàn ông khốn nạn ấy. Cái tính lì lợm này hun đúc rất nhiều ở chị ba của tôi. Năm ấy lên bảy, chị đã biết đi bùng mốt lúa, mốt bắp về để phụ giúp gia đình. Khi bị cha đánh, chị cũng chỉ biết đứng im mà chịu đựng những cơn mưa roi đang ầm ập đổ lên người mình.

***

Đêm hôm đó cha tôi say mềm. Mẹ cùng anh chị tôi phải chạy lên đầu hẽm cạnh nơi con nước nhỏ để mang ông về nhà. Nữa đêm tỉnh giấc, ông tè thẳng vào mặt mẹ. Mẹ đã quá sai lầm rồi phải không? Sai lầm lớn nhất đời mẹ chính là chịu đựng một người đàn ông đốn mạt đó đến tận bây giờ đúng không? Cho đến khi ba đứa con đang dần lớn lên thì làm sao mẹ có thể nhẫn tâm bỏ lại chúng mà ra đi giải thoát cho bản thân.

 

NĂM 1998…

 

Thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới…

Giống như một sự cố không hề mong muốn, cái cách mà tôi cất tiếng khóc chào đón thế giới khác hẳn so với những người bình thường khác. Mẹ sinh tôi ra thật bất ngờ, không hề có sự chuẩn bị từ trước. Tôi vội vã lao tụt ra khỏi lòng mẹ như một vật thể lạ bị đá phăng ra bên ngoài.

Khi sinh tôi ra, cha mẹ đã rất vui mừng vì tôi là con trai. Họ quyết định không sinh thêm nữa. Ngay từ thuở bé tôi đã vô cùng thầm lặng. Cứ đặt tôi ở nơi nào đó, tôi chỉ biết an phận ngồi im, không buồn khóc cũng không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Có lẽ ngay từ đó thế giới thinh lặng đã tồn tại trong tôi rồi. Khi lớn dần lên, thế giời im ắng đó ngày càng tĩnh lặng hơn. Mọi người xung quanh ai cũng chê trách, coi thường tôi và gia đình. Họ kháo nhau cho rằng tôi không phải là con trai, rằng tôi khác người và tôi chính là sinh vật lạ.

Càng lớn, tôi càng giống con gái. Tôi thực sự cảm thấy lạc lõng và mất dần phương hướng. Ngay cả trước mắt là con đường mà tôi còn ngần ngại chả dám bước đi. Tạo hóa đôi khi thật trớ trêu, nó luôn biết cách tạo ra những điều khác lạ. Dù cho tôi có khác biệt đến thế nào đi nữa, tôi không đáng để bị cho là quái vật hay là rác rưởi. Tạo hóa đang thử thách lòng dũng cảm của tôi. Tôi tin chắc chỉ cần tôi đủ tự tin bước đi thì mọi thứ vẫn sẽ là những tháng ngày rực rỡ…

Sẽ vẫn là câu hỏi cũ: nếu một ngày trái đất ngừng xoay vòng, điều làm tôi hối tiếc nhất là gì?

Câu trả lời của tôi chính là không dám sống thật, sống đúng với bản thân mình. Tôi sẽ hối tiếc khi bản thâm không dám đối mặt với những thách thức, trở ngại của cuộc đời. Vì cuộc đời dài dài rộng rộng như thế, cứ mãi trốn chạy trong cái vòng xoay bất tận ấy, đến lúc nào tôi mới tìm được đường ra. Nếu ngay từ khoảng khắc tôi ý thức được bản thâm phạm sai lầm, tôi nhanh chóng thay đổi thì mọi thứ đã tốn hơn rồi.

***

Đã không ít lần tôi chứng kiến cảnh cha tôi đánh đập mẹ mỗi khi say sỉn. Không hiểu vì lí do gì mà người phụ nữ trung niên kia cứ đúng im lìm chịu đựng sự hành hạ. Mẹ tôi quả thực rất mạnh mẽ, bà đã hi sinh cho chúng tôi quá nhiều rồi. Còn cha tôi, tôi hận ông ấy. Tôi hận người đã nhẫn tâm chà đạp mẹ tôi còn thua cả xúc vật. Ngày qua ngày, con người cho chúng đi ăn, chúng tự do gặm cỏ trên những cánh đồng, nếu có sự bướng bỉnh, quá lắm con người chị quất vào người chúng những đòn roi nhẹ. Vậy mà cớ làm sao ông lại nhẫn tâm đánh đập, chửi mắng mẹ tôi ngày này qua tháng nọ. Ông đã bao giờ biết lo cho con cái, lo cho vợ mình và thực hiện đúng cái bổn phận mà ông đáng nhẽ lại đảm nhận hay chưa?

***

Một ngày nọ, cha tôi bị bệnh tai biến mạch máu não vì lạm dụng rượu. Mẹ tôi phải bôn ba, chật vật lắm mới có thể mượn được số tiền nhỏ để đưa ông đến bệnh viện điều trị. Không có nơi nào quý giá hơn gia đình, dù cho cha tôi có hành hạ mẹ ra sao, mẹ tôi vẫn cứ quan tâm và chăm sóc ân cần. Mẹ đã bỏ dở mọi công việc, hằng đêm túc trực cạnh bên để chăm sóc cho cha. Đêm đêm chăm nom cha ở bệnh viên, mẹ phải thức nhiều. Đôi mắt vốn dĩ sâu hun hút của mẹ nay lại càng sâu hơn. Nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ thấy lấp lánh những tia sáng sâu xa chất chứa nhiều nỗi niềm giấu kín. Nếu nói mẹ vì thương con nên không muốn rời đi là chưa đủ. Mẹ rất yêu cha, mẹ yêu cha như yêu sinh mệnh của mình. Cho dù đau khổ bao nhiêu, mẹ vẫn gạt nước mắt đi mà bước tiếp.

Không thíchKhông hayHài lòngRất thú vịYêu thích

Thank you!

DISCOVER MORE

bottom of page