Satisfaction Guarantee
This is a Paragraph. Click on "Edit Text" or double click on the text box to start editing the content.

Những năm tháng rực rỡ
Tác giả: Rome Some wat
Truyện ngắn NHỮNG NĂM THÁNG RỰC RỠ được Rome chắp bút vào năm 2016 và vừa được chỉnh sửa lại cách đây không lâu. Đây không hẳn là truyện ngắn vì lối văn kể, hoài niệm rất giống với tự truyện. Nhưng gọi nó là tự truyện thì không đúng vì hầu hết phần sau là tưởng tượng, tác phẩm này chỉ có nữa phần đầu là viết dựa trên câu chuyện có thực thôi.
Tác phẩm lần này khá là buồn, bao trùm lên toàn bộ là những gì ảm đạm, đau thương nhất. Những ai đang muốn chiêm nghiệm cuộc sống thì có thể đọc nó.

Vật thể lạ xẹt ngang bầu trời
Ngày đâu tiên tôi đến thăm trường tiểu học Đại Nghĩa 1 là một ngày cuối hạ. Lúc đấy nắng trên nền trời đã bớt gắt gỏng và hanh hao. Tiếng ve inh ỏi trên những tán phượng vỹ cuối mùa cũng dần tắt lịm. Một thế giới mới trong tôi đã hiện ra. Trường cấp I thật to, rộng rãi và lắm những tán cây xanh vươn chồi lên cao vút. Vội vàng bước chân vào cánh cổng sắt lớn và đảo mắt nhìn xung quanh sân trường một lượt, trong đôi mắt của một đứa trẻ thơ lên bảy không khí lúc này quả thực rất thiêng liêng và trang trọng. Năm ấy đứa trẻ nào cũng được phụ huynh đưa đến tựu trường còn tôi thì không được như thế. Tôi phải một mình đến trường và tự bản thân cảm nhận không khí trang nghiêm ấy rồi trong lòng thẩy lên những lo sợ bâng quơ. Đâu đó tiếng ve râm ran ròi lại tắt lịm. Tia nắng cũng dần đậu bám vào những tán lá bàng cháy khô vì nắng hạ. Tôi cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác. Dầu cho những cuộc vui chơi ngày một thưa dần nhưng những năm tháng học tập tại đây đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm vui nhất trong quãng đời học sinh của mình…
Lớp 01, 02 và 03…
Tôi vẫn luôn là thằng nhóc ít nói và ngốc xít. Học hành chẳng ra làm sao, chữ viết thì cẩu thả xấu xí. Tôi chỉ lo chơi không hề bận tâm đến việc học nên liên tiếp bị điểm kém. Mẹ là người đã nhận thấy lỗ hỏng trong kiến thức của tôi. Ngày xưa mẹ tôi chị được đi học hai năm. Vì gia cảnh khó khăn nên ông bà ngoại cho mẹ tôi nghỉ học để về phụ giúp gia đình. Tuy không được học hành đến nơi đến chốn nhưng mẹ là người đã dạy tôi học toán. Tôi và con số giống như là oan gia ngỏ hẹp vì tôi cứ nhìn thấy nó là hoàn toàn lực bất tòng tâm. Ba năm liên tiếp tôi là học sinh trung bình yếu. Mọi người xung quanh ai ai cũng xem thường năng lực của tôi. Một gia đình có người cha là một con sâu rượu thì con cái học hành sao cho tư tế được. Tôi thực sự muốn phản bác những lời nói ác ý của thiên hạ. Rồi sẽ có ngày người đời sẽ thấu rõ vì việc học hành của tôi sẽ không liên quan gì đến bất cứ ai mà là do sự nổ lực của chính tôi mà thôi.
Lớp 04 và 05…
Khi đặt cho mình quyết tâm chính đáng, tôi tìm mọi cách để thực hiện cho bằng được thì thôi. Năm lớp bốn tôi đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Trong khi đó những đứa cùng xóm tôi tất thẩy đều rớt xuống học sinh trung bình. Đó là lúc mà những con số đột nhiên trở thành niềm kiêu hãnh của tôi.
Nhưng năm ấy cũng là năm mà cuộc sống của tôi thay đổi tiêu cực. Không hiểu vì lí do gì mà bạn bè lại xì xầm to nhỏ với nhau rồi bảo tôi là “bê đê”. Dù còn rất bé nhưng tôi vẫn ý thức rõ được bạn bè đang chê cười và xem thường mình. Tim tôi thực rất đau, chỉ muốn chạy đến một nơi nào đó thực xa để tôi không phải nghe những lời nói mỉa mai đáng sợ đó. Tôi được sinh ra trên cõi đời này là sai lầm sao? Tại sao tôi lại bị đối xử một cách tàn nhẫn như vậy? Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng những cảm xúc này?
Tôi mơ hồ nhận ra con đường phía trước mà tôi sắp phải đi đang có vật thể gì đó rất to chăng kín lối. Tôi cố cùng vẫy để thoát ra nhưng càng lúc càng bế tắc vô vọng. Đứa trẻ nào ở độ tuổi này cũng có ước mơ còn riêng tôi thì không. Giữa một thế giới đầy rẫy những sự miệt thị, coi khinh thì làm sao tôi có đủ dũng khí để đạp lên tất cả mà thực hiện được ước mơ. Bóng tối của sự sợ hãi đã bao trùm lên mọi góc ngách tâm hồn tôi rồi. Đôi chân tôi đang run rẫy và không thể nhấc chân lên bước đi nữa rồi.
***
Năm lớp năm cô giáo phân công cho tôi làm tổ trưởng và tôi vẫn bị bạn bè xa lánh, trêu chọc như thường. Càng ngày những tin đồn ác ý càng xuất hiện dày đặc hơn. Hằng ngày cứ phải nhồi nhét vào tâm trí những lời bỡn đùa ác ý, tôi dần dần miễn dịch với nó. Không phải do tôi mạnh mẽ đâu, đơn giản chỉ vì tôi đang làm theo cái cách mà mẹ tôi đã chịu đựng cha mấy chục năm qua thôi. Tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng. Tôi nghĩ chỉ có mỗi cách mặc kệ mọi chuyện mới giúp được tôi vào lúc này thôi. Nhưng dù có lãnh cảm đến mức nào thì trái tim tôi vẫn cứ âm ỉ với những vết thương lòng sâu hoắm đến không thể lành miệng.
***
Năm ấy tôi thường xuyên bị bạn bè đánh, mẹ và chị ba tôi vì thấy xót nên đã lên tận lớp tôi để dạy dỗ lại bạn tôi một trận. Thế là sáng hôm sau, bạn bè lại xì xào bàn tán về tôi nhiều hơn nữa. Một ngôi sao điện ảnh khi nổi tiếng họ rất dễ phải đối mặt với những scandal. Tôi chỉ là một vật thể lạ xẹt ngang bầu trời thôi, tại sao tôi lại phải chịu nhiều thị phi đến thế? Ai trong trường cũng kháo với nhau chuyện sẽ bị chị tôi đánh nếu còn trêu chọc tôi nữa. Cúi gập đầu rồi lê chân bước vào cổng trường, tôi cảm giác mọi thứ xung quanh cứ như những vòng xoáy đồng tâm cứ liên tục quay, càng quay càng nhanh. Tôi thực sự đã đủ mỏi mệt rồi. Có ai không, làm ơn hãy giúp tôi với. Làm ơn hãy nắm lấy tay tôi và kéo tôi băng qua những cánh đồng đầy gió hú.
Thank you!
