[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 01: BẮT ĐẦU
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 6 phút đọc

Tôi tên là Linh (Nguyễn Phong Bảo Linh), tôi là một cậu con trai nhút nhát, tự ti. Tôi rất sợ đám đông, từ trước đến giờ tôi chưa thể đứng trước đám đông dù chỉ là 1 phút. Hiện tại tôi đang học lớp 10 tại một trường trung học ở quê. Thuở còn là học sinh tiểu học cho đến bây giờ tôi luôn bị ức hiếp, chọc ghẹo và hơn cả là sự ghê tởm của người khác. Vì tôi là gay, tôi quá ẻo lả, người ta đặc biệt danh cho tôi là “Thánh ẻo”. Điều đó làm tôi không bao giờ dám ngoảnh mặt lên nhìn bất cứ ai, bất cứ thứ gì trong cuộc sống. Ngay từ ngày đầu bị trêu chọc cho đến giờ tôi đều thu mình vào chiếc vỏ, tôi sống mãi trong chiếc vỏ tù túng tội nghiệp ấy và chưa khi nào tôi bước ra và đối diện với bản thân mình.
***
Mấy ngày hôm nay, đoàn trường tôi tổ chức cuộc thi “Nét đẹp học đường” dành cho các học sinh ưu tú nhất của các lớp. Mỗi lớp sẽ chọn ra một nam và một nữ. Suốt các tuần qua, lớp tôi đã cố gắng luyện tập rất nhiều, với hi vọng sẽ có một suất vào chung kết. Tôi thì chắc chắn không bao giờ được chọn đi thi rồi. Vì tôi quá nhỏ bé, lại không mạnh mẽ chút nào. (Tôi chỉ cao 1m6, nặng 42 kg). Lớp tôi là lớp đặc biệt vì trong tổng số 37 học sinh chỉ có 4 bạn nam mà thôi. Và hai bạn được lớp bầu chọn tham gia thi tài là: Sang ông và Nhật Tuyên. Nói thật cả hai đều rất hợp và tài sắc vẹn toàn.
***
Sau một khoảng thời gian tập luyện vất vả, cuối cùng ngày thi sơ khảo để tìm ra 15 cặp trong tổng số 33 lớp cũng đến. Hôm ấy là một ngày chủ nhật. Thời tiết tháng 3 thật khó chịu, lúc nắng lúc mưa. Địa điểm thi hôm nay không nằm trong sân trường mà lại ở khu văn hóa huyện sát bên. Sáng đó, lớp chúng tôi tụ họp rất sớm tại trường, chắc khoảng là 6h30. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và bước vào khán đài. Tôi cảm thấy khá hồi hộp và lo lắng vì hôm nay có rất nhiều người, tôi lại sợ đám đông nên hơi ngợp. Tôi ôm một mớ đồ dùng cần thiết cho cả lớp, chúng nhiều và cồng kềnh đến mức che hết toàn bộ người tôi.
Chúng tôi bước vào khán phòng, chọn vị trí tốt nhất để tiện theo dõi và cổ vũ cho đội nhà. Nếu nói về tinh thần đồng đội thì lớp tôi là số một vào hôm đó. Tôi chọn dãy ghế hàng 3, số 2 từ dãy ra ngoài đếm vào. Ngồi bên tôi là “Liểu Ca”, “Chi chuyển giới”…
Oh, thật may quá! Chúng tôi vừa vào đến nơi là chương trình bắt đầu liền. Khán đài hôm nay rất đông cổ động viên từ các lớp đến cổ vũ, mỗi lớp lựa chọn trang phục riêng của mình. Rất may là chưa ai nhìn thấy tôi ở đây, không thôi là ăn phải một trận chọc ghẹo ác ý nữa rồi. Tôi suy nghĩ lung tung một hồi, cảm thấy khát nước nên vội lấy một chai nước suối uống liền một ngụm. Tuy nhiên tai nạn lại xảy ra. Oh! Vừa mới cho một ngụm nước vào mồm là tôi liền phóng ra vì sặc cười…. Tôi cười nắc nẻ, cười mà không nhặt được mồm của mình luôn. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người trong phòng hôm đó đều phá lên cười, các thầy cô cũng không ngoại lệ. Đó là do giọng mở đầu chương trình mang đậm dấu ấn “Quảng Nam” của một người MC nam. Cậu ấy mở đầu bằng hàng loạt những từ ngữ bá đạo.
“Chồ mừng toàn thể quí vị thầy cô dố, toàn thể quí dị đại biểu cùng tất cả các bạn học sinh đến dới cuộc thi sơ khảo “Nét đẹp học đường 2013-2014.”
Nói thật đây là lần đầu tiên tôi nghe một MC dẫn chương trình nói bằng ngôn ngữ hài hước như vậy, quả là một MC “bá đạo” nhất tôi từng biết. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt không mấy thiệt cảm của Mc đó, tôi cũng ngấm ngầm hiểu ra rằng cậu ấy bị ép buộc phải dẫn chương trình này. Thật tội nghiệp.
À. Phải quay lại tai nạn mà tôi nói lúc nảy, quả thật tôi không biết giấu mặt đi đâu nữa. Toàn bộ nước trong khoang miệng tôi đều phun ra nhắm thẳng vào đầu của người ngồi trước tôi. (Hàng 2, ghế số 2). Chỉ trong tích tắc khi sự việc diễn ra, tôi đã đứng lên, cúi đầu lia lịa để xin lỗi. (Đó là cách tốt nhất rồi)
- “Xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…..”
- “Thôi được rồi.” – Cậu con trai ấy nhìn tôi một chút rồi cũng khó chịu bỏ qua. Cậu quay lại vị trí ngồi của mình, hướng mắt theo dõi chương trình. Chắc chắn là cậu ta đang nguyền rủa tôi ở trên đấy, tôi biết mà. Tôi biết tôi ngu ngốc, vụng về, ai đụng phải tôi chắc chết sớm và không mong có ngày siêu thoát.
Ngay sau đó tôi quay lại theo dõi chương trình và không để ý gì đến người lúc nảy nữa. Khi đến lượt lớp tôi trình diễn, cả đám chúng tôi hò reo làm náo loạn cả căn phòng. Tôi cũng cố hét to một chút, vì giữa lúc hỗn độn như vậy đâu có ai để ý mình làm gì chứ. Lại là giọng nói “bá đạo” kia vang lên, tôi lại cười như được mùa. Tôi quay sang hỏi con bạn thân “Liễu ca”:
- “Này, Liễu, anh đó tên gì vậy?”
- “Phạm Nguyên Khánh, ảnh cấp 2 học trường tao”- Nó trả lời tôi khi đang đứng lên lắc lắc theo nhịp nhạc đệm cho các thí sinh bước đi tự tin hơn.
- “Um”- Tôi chỉ ừ rất nhỏ. Thì ra là Khánh - Phạm Nguyên Khánh. Tôi có ấn tượng với cậu ấy rồi thì phải. ^^
***
Sau một khoảng thời gian rất lâu ngồi theo dõi, thì cuối cùng chương trình cũng kết thúc. Lúc này đã là 10h30. Kết quả sẽ được công bố sau, cả lớp chúng tôi kéo nhau ra cổng, tụ họp với nhau tại quán trà sữa gần đó. Tôi là người ra trước, vì quá vội nên tôi đâm xầm lấy một người đang nghe điện thoại phía trước. Kết quả lần này là: toàn bộ đồ đạc trong túi của tôi văng tứ tung ra ngoài. Ngay lập tức sau khi tai nạn xảy ra, người ấy bỏ điện thoại vào túi rồi cùng cúi người xuống nhặt đồ hộ tôi. Nhặt xong tôi ngoảnh lên cảm ơn rồi ton ton chạy mất. Mà tình cờ thật người tôi đâm vào lúc nảy, chính là người tôi phun nguyên ngụm nước vào người. Sao khổ thế nhỉ?
Tôi vừa chạy như bay qua được một khoảng sân thì đột nhiên đạp phải cái vật thể gì đó khá trơn, tôi có thể cảm nhận được là nó trơn. Vì vận tốc chạy khá nhanh, lại thêm một yếu tố bất ngờ nữa nên tôi té sầm người xuống, mặt tôi dộng thẳng vào bồn hoa phía trước, chân trái thì cọ sát vào nền bê tong nên bị trầy sướt một chút ở đầu gối. “Trời ạ, sao xui đến mức này vậy”. Tôi điên cuồng chửi rủa, mọi người xung quanh đều nhìn thấy tôi trông thảm hại thế nào vào lúc ấy. Ai cũng cười cười, rồi chỉ trỏ về phía tôi. Người vừa bị tôi cho 2 vố mới nảy nhìn thấy, định chạy lại giúp tôi, nhưng ngay sau đó bạn tôi bước ra cùng với cậu MC lúc nảy. Họ chào nhau và nói điều gì đó rất thân thiết. Nhân cơ hội đó tôi tẩu thoát thành công và không quên che đi mặt mũi mình khi dần nhận ra vật trơn trơn mà tôi cảm nhận được là một cục shit chó… (Trời ạ thật khủng khiếp, thôi rồi, chắc chắn ngày mai tôi sẽ có biệt danh mới thôi)
Lớp chúng tôi ra quán trà sữa để ăn mừng, ai cũng hi vọng lớp tôi sẽ vào vòng chung kết. Tôi cũng mong muốn như vậy. Sau khi ra về, trời đột nhiên chuyển mưa, kết quả là đội mưa về nhà… :’(
Comments