[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 02: KẺ BỊ QUYỀN RỦA
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 6 phút đọc

Sau một ngày hoạt động khá mệt mỏi, thiên đường với tôi chính là về căn phòng của mình, khóa lại và chìm đắm trong không gian riêng. Nó chẳng khác nào cái động bàn tơ, nơi mà tôi trú ẩn suốt bao năm nay. Mà đúng thế thật còn gì. Tôi thay đồ, đi tắm, ăn cơm rồi lại online Facebook. Cái Facebook của tôi mốc meo từ đời ông cha bà cố nào rồi. Mỗi lần online lại quẩn quanh thông báo của mấy đứa trong lớp. Biết rõ là sẽ chán nhưng tôi vẫn cứ online, ngu dễ sợ ngu. Nhưng hôm nay lại có điều gì đó vô cùng bất ngờ. Tôi nhận được 1 lời mời kết bạn và 1 tin nhắn từ ai đó mà tôi không quen. Tên là Nhân Trần, tôi mở ra, há hốc mồm một lúc lâu mới nhận ra đó là người khi sáng bị mình phun nước và tông phải.“Tại sao lại kết bạn với mình? Làm sao mà biết Facebook mình? Tại sao thế?” Tôi liên tục đặt ra cho mình những câu hỏi nhưng chính tôi cũng đâu có biết câu trả lời, thế thì đành hỏi người ta thôi.- Hi, em có nhớ anh là ai không?- Uh, nhớ, hồi sáng…- Uh, Làm quen được không?- Được anh, mà sao anh biết nick em?- Anh xin bạn em, thằng Lộc đó :))- À, anh không sợ em à?- Lúc đầu có, nhưng giờ thì không rồi :v- Thế cơ à, anh tên gì, học lớp nào?- A tên Nhân – Trần Bảo Nhân, em có thể gọi anh Nhân Điên ^^ anh học 11.8, phòng 14, buổi sáng em ^^- Em tên Linh, lớp 10.2 phòng 1------Chúng tôi nói chuyện luyên thuyên một lúc cũng khá lâu, tôi cảm thấy rất vui vì được nói chuyện với cậu ấy, vì lâu rồi chưa được nói chuyện tử tế với bất kì người lạ nào. Đôi khi, tôi nghĩ niềm vui và hạnh phúc đến từ những điều rất đơn giản, là sự quan tâm sẻ chia của người khác dành cho mình. Sau này, chính cậu ấy là người đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều nhưng không cần nhận lại bất cứ điều gì. Tận trong trái tim mình, tôi cảm ơn cậu ấy vì tất cả những gì đã dành cho tôi.Đồng hồ điểm 10h30 tối, tôi tạm biệt cậu ấy vì phải ngủ sớm để mai còn đi học. Vừa đặt người xuống nệm, định nhắm mắt thì hình ảnh của Khánh (người MC bá đạo lúc sáng) lại vô tình hiện ra trong đầu tôi. Tôi cố tẩy xóa đi hình ảnh đó nhưng không thể. Tôi trằn trọc mãi trong đêm, hết xoay người sang bên này đến bên khác. Tôi không thể nào ngủ được, tôi tập đếm cừu: 1 con, 2 con, 3 con … 100 con. Nhưng thất bại. Phải làm sao bây giờ. Đêm đến là khoảng khắc cả thế giới chìm đắm trong sự bình yên sau một ngày làm việc cần mẫn, còn với tôi, chính sự yên ắng đó đã ám ảnh tôi mỗi đêm. Tôi luôn lo toan với những bất công của cuộc sống. Lắng nghe nhịp thở của trái tim trong lòng ngực, ngửi mùi âm ẩm của đêm, điều đó luôn dày vò tôi. Tôi không biết mình tồn tại trong cuộc sống này vì cái gì? Vì mục đích nào mà khiến tôi phải gạt bỏ hết mọi thứ? Nhưng sau những trăn trở với đêm, là những lần tôi cảm thấy yêu cuộc sống một cách mãnh liệt, tôi muốn sống tiếp và chứng minh được những gì mình có thể làm được vì ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu của riêng mình, đâu ai hoàn hảo trong cuộc sống này. Người chẳng bao giờ mắc sai lầm thì thật sự tôi chưa thấy bao giờ. Điều duy nhất tôi có thể chính là cố gắng sống đúng với bản thân, như vậy tôi thấy hạnh phúc lắm rồi… Sau một thoáng suy nghĩ, giấc ngủ lại đến với tôi. Chưa khi nào giấc mơ lại êm đềm và ngọt ngào như vậy…
****
Tôi không biết khi mình bước chân vào cánh cổng thép to lớn kia, tôi sẽ phải nhục nhã đến mức nào. Nhưng mà thôi, chịu nhục bao nhiêu năm qua cũng thành thói quen rồi. Người ta có miệng thì người ta nói, tôi không cách nào có thể bịt miệng lại cấm họ được nói. Con người thì có quyền được tự do ngôn luận.Tôi vừa bước vào cổng, một đám học sinh đang xem thông báo ở gần đó nhìn thấy tôi, bọn họ cười khinh bỉ rồi cả đám giả bộ nói và hành động kiểu ẻo lả nhất “Qủi xứ nà, quỉ xứ nà” Còn một đám khác thì “Bê dê kìa tụi bây, hahaha”.Đột nhiên có một thoáng giây tôi nghĩ mình giận bọn họ ghê gớm, tôi chỉ muốn sâu xé, trừng trị họ để hả cơn tức giận của mình.
Tôi đau đớn lê chân đi vào trong, quả thật càng lúc da mặt tôi càng trở nên dày đi trong thấy, gặp người khác như tôi có khi tự tử rồi không chừng. Nhưng tôi chịu đựng riết quen rồi, cũng không còn chút cảm xúc gì với những lời chọc ghẹo vô ý thức như vậy nữa. Tôi luôn cho rằng, cuộc sống này là của tôi, tôi sống cho tôi chứ không cho người khác. Nên việc không quan tâm chuyện người khác coi khinh mình ra sao là điều đúng đắn.Tôi bước vào lớp, cố gắng nở một nụ cười thật tươi với các bạn của mình. Lớp tôi hôm nay có chuyện gì mà thấy mọi người vui vẻ quá. Vừa mới ngồi vào chổ, tôi đã bị con bạn cốc một cái đau đớn vào đầu. Nó luôn như vậy với tôi, sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi. Nó là “Liểu Ka” sở dĩ tôi đặt cho nó cái biệt danh rùng rợn như vậy là vì thời còn học cấp 2, nó là đại ca của toàn trường, là chị đại của các bậc đàn em. Lởn xởn không nghe lời là nó quất tuốt hết. Ngay cả những thằng cũng cao to, đẹp trai cũng phải khép nép sợ sệt trước nó. Nhiều lúc, nhìn nó mạnh mẽ, năng động như vậy tôi lại rất hâm mộ nó. Nhưng mỗi người một tính cách, nên tôi không thể ao ước điều gì cả. Khi bước sang môi trường cấp 3, có nhiều lần nó tâm sự với tôi rất nhiều điều. Về cuộc sống, về ước mơ, về tình cảm… nó dường như đang thay đổi rất nhiều, dịu dàng hơn, nữ tính hơn từ cái lần đầu tôi gặp nó. Mà tôi thấy, nó thay đổi như vậy càng tốt, miễn sao đó đúng là tính cách của nó là được rồi.Trống báo hiệu giờ vào lớp… lớp trưởng của lớp tôi “Chi chuyển giới” (Vì từ nhỏ cho đến giờ nó cứ như con trai, chỉ một đầu tóc ngắn xém mép tai, dáng đi chuẩn đàn ông đích thực, đó là tên thân mật mà chúng tôi đặt cho nó) đang múa mây quay cuồng rồi lại thở hồng hộc trên bục giảng, hình như có thông báo gì hấp dẫn lắm. Cứ mỗi lần nó điên khùng quay cuồng như vậy là y như rằng có niềm vui đến với lớp 10.2 này. Sau một hồi làm cả lớp hồi hộp đón xem là tin gì đang hot, nó trịnh trọng thông báo rằng: “Xin thông báo với cả lớp thân yêu của chúng ta… lột chung kết cmnr mấy đứa ơi”. Vừa nói xong nó phi thẳng xuống phía dưới, đập tay ăn mừng với đám chúng tôi. Cả lớp hò reo ầm ĩ lộn xộn hết cả lên. May hôm nay thứ 2, tiết đầu tiên là sinh hoạt lớp, không thôi là lập biên bản vì cái tội ồn ào, gây mất trật tự rồi.Trống ra tiết… Tôi rất ngại đi ra ngoài vì sợ người ta lại lắm điều chọc ghẹo. Ngồi một lúc, tôi cảm thấy khá bức bối nên đứng lên đi ra đứng trước cửa hóng chút gió sáng sớm. Vừa dựa lưng vào cửa thì tôi thấy thằng Lộc, lớp trưởng đang nói chuyện với Nhân và Khánh. Bọn họ đang nói chuyện gì đó cùng nhau, cả 4 người họ đang rất vui vì dự án mới nghe có vẻ hấp dẫn nôm mặt ai cũng rạng rỡ. Tôi chẳng muốn để họ nhìn thấy tôi chút nào, tôi quay mặt vào trong, tim càng lúc đập mạnh hơn khi vô tình nghe được giọng ngọt ngào của một chị gái nào đó (lớp 11) đang gọi Khánh. Tôi rất tò mò nên lại nhìn ra khe cửa xem chuyện như thế nào. Và tôi biết một điều rằng, Khánh đã có bạn gái, và cả hai đang rất say đắm và hạnh phúc trong tình yêu của mình. Vậy mà tối qua, có một thoáng giây tôi nghĩ rằng Khánh sẽ thuộc về mình. (Cái này ảo tưởng lắm đúng không?)
***
Commentaires