[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 03: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ HIỂU CÁI KẾT
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 4 phút đọc

Tối hôm đó, tôi về nhà với tâm trạng rất rối bời. Không phải việc gì to tác lắm đâu, nhưng mà đáng nhẽ ra tôi nên cảm thấy vui vì Khánh có một người bạn gái dễ thương như vậy. Tôi và cậu ấy có biết gì về nhau đâu, dù là trước đây hay là hiện tại, chẳng qua tôi đang “thầm” người ta thôi mà.
Nhưng dù cho cố trấn an thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy lòng mình mơ hồ buồn. Đó là một nỗi buồn xa vắng, mênh mông và chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu nữa. (Tôi là chúa của sự suy tưởng đấy). Chuông điện thoại reo lên, tôi nhận tin nhắn của Nhân, người mà ngày đầu tiên đã bị tôi “ám” đến phát sợ.
- Em đi học thêm về chưa?
- Về rồi anh.
Hai chúng tôi cứ đối đáp qua lại khoảng nữa giờ đồng hồ gì đó. Khi trò chuyện với cậu ấy, tôi cảm thấy lòng mình bớt căng thẳng hơn nhiều. Cá nhân tôi sau khi nói chuyện với cậu ấy, tôi nhận thấy được sự chân thành, điềm đạm và đặc biệt cậu ấy rất đàn ông. Cậu ấy hay nhường nhịn và giúp đỡ mọi người nếu khi họ gặp khó khăn. Tôi rất vinh dự khi được cậu ấy quan tâm, tình cảm giữa chúng tôi từ xa lạ trở nên thân thuộc, tình cảm đó tôi trân quý như tình cảm anh em vậy.
Đêm đó tôi có hỏi cậu ấy về Khánh vì hai người cùng lớp với nhau nên chắc sẽ hiểu nhau đôi chút. Thì ra 2 người là bạn thân từ nhỏ, sống gần nhà nhau, nhà cả hai chỉ cách 2 con hẻm nhỏ. Qua lời kể của cậu ấy, tôi có thể hiểu đôi chút về tính cách của cả cậu ấy và Khánh. Việc cậu ấy tâm sự với tôi về cuộc sống, về ước mơ… cũng đủ để tôi hiểu cậu ấy là một người rất đáng được ngưỡng mộ. (Nhân tên đầy đủ là Trần Bảo Nhân, cao khoảng 1m85, thân hình không quá cơ bắp nhưng đôi vai thật sự rất rộng). Có đôi khi, tôi nghĩ cậu ấy chẳng khác nào một thiên thần, một vật báu quý giá xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Nhưng tôi chẳng thể nào có thể làm được điều gì đó khiến cậu ấy hạnh phúc, vì thật sự trái tim tôi đã bị kẻ khác đánh cắp mất rồi.
****
Tối hôm qua tôi đi ngủ muộn vì mải mê nhắn tin với Nhân nên hôm nay tôi phải đi học trễ. Tôi không dám nghĩ, vài giây nữa khi đối mặt với chú bảo vệ khó tính, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu. Chắc là sẽ bị phạt nhảy lò cò 10 vòng quanh sân nữa rồi đây? Trời ạ, sao mà có thể liên tục tra tấn tôi bằng hết đồn tâm lí này nọ rồi lại cái đồn vũ lực như vậy?
Uh mà đúng thật, vừa tiến đến cái cổng sắt thần thánh là tôi gặp ngay chú bảo vệ và bị phạt. Khổ tận cam lai, không biết khổ sớm sau này có sướng được gì không nữa. Tôi thơ thẫn bước vào sân và thực hiện hình phạt của mình. Trời đất ạ, hôm nay sao mà nóng thế! 35 độ lận cơ. Cứ chạy nhảy như khỉ thế này, 5 vòng tôi đã tắt thở chết tại chổ rồi, nói gì đến 10 vòng. Tôi mặt nhăn mày nhíu chịu đựng, vì tất cả là do tôi gây ra mà, ai bảo ngủ dậy trễ chi cho đi học muộn rồi bị phạt thế này. Tôi xém chút nữa là để nước mắt của mình trào ra rồi đấy, nhưng tôi muốn mình mạnh mẽ lên. Không thể hở một chút ra là khóc, là than với thở được nữa. Tôi cần mạnh mẽ để bảo vệ chính bản thân mình, không ai có thể đứng ra bảo vệ cho tôi, vì thế phải kiên cường, phải vô cùng mạnh mẽ.
Khi tôi chạy nhảy như khỉ đột giữa sân được 5 vòng thì hình như có ai đó đang hối thúc chú bảo vệ vào trong phòng giám thị vì có việc quan trọng lắm. Ngước lên thì tôi thấy Khánh, cậu ấy quay lại nhìn tôi và ra hiệu cho tôi chạy vào lớp. Lúc đó thật may mắn, may mà có cậu ấy giúp, không thôi chút nữa là tôi lên đường đến bệnh viện cấp cứu vì không thể chịu nổi nữa quá. Tôi cúi đầu cảm ơn rồi chạy thẳng một mạch vào lớp, may là lớp tôi ngay tầng 1 nên không mất quá nhiều thời gian để đến.
***
Rất không may cho tôi, tiết đầu tiên hôm nay lại là tiết của “sư tử cô nương” (biệt danh toàn trường đặt cho cô giáo dạy toán khó tính). Tôi vừa chạy ùa vào vừa xin cô để được vào lớp, cô ấy nhìn bề ngoài lúc nào cũng rất thiên thiện, tươi vui, nhưng bên trong rất lạnh lùng và khó tính với học sinh của mình. Cô phạt tôi 15 phút quỳ ở góc tường sát bên cửa chính, tay giơ lên trên đầu. Xui thế không biết nữa. Haiz. Cả lớp cứ ồn ào lên, hình như mọi người phản đối chuyện cô phạt tôi thì phải. Qủa thật, không chỉ trong giây phút này tôi mới có cảm giác yêu quý và trân trọng tình cảm các bạn dành cho tôi. Ngay từ đầu năm học, tôi đã sẵn sàng công khai giới tính của mình, mọi người không những không ghê tởm, tẩy chay không chơi với tôi, mà họ còn yêu thương và trân trọng tôi. Cảm ơn các bạn vì mọi thứ, đi đâu để có thể tìm được một nơi êm ấm và hạnh phúc như vậy. Ông trời luôn có mắt, luôn cho một người cái này, lấy đi của họ cái khác. Tôi cũng giống vậy, tuy bị người khác coi khinh và sỉ nhục một cách tồi tệ, nhưng tôi lại nhận được sự đồng cảm và trân trọng từ các bạn của tôi. Với tôi chẳng còn điều hạnh phúc nào có thể hơn thế nữa…
Comments