top of page

[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 11



Một đêm trước ngày cắm trại…


Hôm đó là ngày 22/3, ngày sinh nhật của Liểu Ka…


Trước hôm đó, khi ở trên lớp nó đã hí hửng thông báo với mọi người rằng tối nay là sinh nhật nó, mong mọi người ở lại lâu hơn để cùng chúc mừng nó bước sang tuổi 17. Dường như thời gian càng trôi đi, con người càng thay đổi, nhưng nó vẫn cứ là nó, vẫn là con nhỏ năng động và dễ thương như những ngày đầu tôi gặp nó. 


Qua đêm nay đã là ngày bắt đầu cắm trại, thời gian cứ như thoát cái là đến và lại thoát cái là đi ngay. Tôi nghĩ mình nên trân trọng từng phút giây của cuộc sống để sau này về già mình sẽ chẳng phải hối tiếc về những việc mình có thể làm được mà lại không dám làm. Như chuyện tôi có thể nói rằng “tôi thích cậu ấy” nhưng tôi lại không dám nói, ngay cả đi bên cuộc đời cậu ấy tôi còn không dám. Và  ngay cả khi cậu ấy quan tâm đến tôi, tôi vẫn cố trói buộc lòng mình để không phải nói ra những lời thật lòng, tôi nói dối tất cả. Đó chính là sai lầm khiến cho tôi hối tiếc nhất sau này. Trong cuộc sống, lắm lúc chúng ta cứ vội vàng hay  hấp tấp, nếu như chúng ta suy nghĩ vấn đề nhẹ nhàng hơn, kĩ càng hơn thì mọi vẫn đề sẽ chẳng thể nào trở nên rối rắm và khiến chúng ta phải hối tiếc sau này. Ai mà không từng mắc sai lầm, điều đó đã là quy luật của cuộc sống rồi, miễn sao chúng ta biết nhận ra lỗi lầm và sửa lỗi, thế là tốt rồi. Tôi và Liểu Ka cũng có những khoảng thời gian giận hờn nhau đấy thôi. Vì chúng tôi chưa thật sự hiểu nhau vì thời gian bên nhau chưa đủ lâu nên việc giận nhau là không thể trách khỏi. Điều đáng mừng là sau những lần hờn giận, chúng tôi hiểu nhau hơn và tình bạn của cả hai trở nên thắm thiết và dù núi có cạn, sông có mòn thì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau sẽ chẳng thể nào mất đi, nó chỉ càng ngày càng lớn dần theo năm tháng mà thôi. 


Quay lại vấn đề chính thôi, nảy giờ tôi lan man hơi nhiều rồi. (Tôi là người hay suy diễn mà). Khi Liểu Ka vừa thông báo xong, cả lớp ồn ào như cái chợ. Bọn chúng cứ nhí nhố hò reo vì tối nay được ăn uống miễn phí (cái này đáng trách nè). Tôi có chú ý ánh mắt của nó lúc đó, ánh mắt long lanh với những xúc cảm, phải chăng là hạnh phúc? Tôi cầu mong hạnh phúc sẽ đến với nó, vì thật sự nó đã đủ khổ để có một cuộc sống tốt hơn sau này. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt của nó, tôi luôn nhận thấy được trong đó những nỗi buồn xa xăm. Ai biết nó cũng trầm trồ khen đôi mắt của nó, đôi mắt ấy đen láy và trong sáng như chính tính cách của nó vậy.


***    Đêm nay tôi cùng với một số đứa ở xa sẽ ở lại nhà nó. Nhà tôi cũng không xa nhà nó là mấy, đạp xe khoảng 15’ thôi, nhưng nó cứ nài nỉ tôi ở lại, nên cũng chẳng có cách chọn lựa nào khác. Con nhỏ này là chị đại mà, nếu tôi không chịu nghe lời là “ăn đòn” của nó liền và ngay lập tức. Sáng ngày mai cả lớp sẽ phải tập trung ở nhà nó thật là sớm, từ khoảng 3h sáng để mang cái cổng trại hàng khủng và vài vật dụng cần thiết hỗ trợ cho việc cắm trại.


Và khoảng thời gian đặc biệt nhất của đêm nay cũng đến…


Trong khi một nhóm đang đốt lửa lên thì một nhóm khác (gồm toàn các thanh niên lực lượng được con Liểu thuê về, chắc là quanh xóm nó, có Nhân và Khánh nữa) đang cố gắng dựng cái cổng trại lên. Sau gần 15’ hì hục mệt vãi cả mồ hôi thì cái cổng trại với đủ màu sắc hiện lên, hòa vào màn đêm tĩnh mịch là tiếng cười nói hoan hô và tiếng những cành củi đang cháy lép bép bên cạnh. Mọi thứ quá tuyệt vời, mọi thứ dung hòa với nhau tạo nên một bức tranh rất đẹp và huyền bí. Tôi là người con trai duy nhất không phải làm những chuyện nặng nhọc (tôi đặc biệt mà), tôi được phân công vào chuẩn bị thức ăn cho buổi sinh nhật của Liểu Ka. Tôi cùng với một số đứa khác đang nhiệt tình vừa xép đồ ăn vừa tranh thủ cho vào miệng nhai chóm chép. Tôi để ý thấy Nhân và Khánh sau khi dựng trại xong cứ đứng lúng túng ngoài cửa bếp hoài, chắc là muốn vào đây kiếm gì ăn mà không dám rồi. Nhưng tôi mặc kệ họ vì đang bận túi bụi mà. Con Liểu cũng đang làm công việc giống tôi ngay bên cạnh, hôm nay là sinh nhật nên nó chuẩn bị sửa soạn tươm tất trong cứ như nàng lọ lem ấy. Không biết hoàng tử của nó là ai đây? Mong sẽ là người thật tốt, đẹp trai và xứng với nó. 


Đồng hồ điểm 8h tối… lửa ngoài trời cũng đã cháy rất to. Một số thanh niên trong xóm cùng với mấy đứa trong lớp nhảy cái điệu kì lạ ngoài kia. Khi vừa mang trên tay hai cái đĩa thức ăn ra để vào một cái bạt dài đã được trải sẵn ngoài sân, nhìn thấy cái điệu nhảy kia, xém chút nữa tôi vấp té gãy xương rồi. May là tôi đủ bình tĩnh để trấn an mình. Nhân thấy tôi mang thức ăn ra cũng nhanh chân chạy vào trong để phụ giúp mang thức ăn ra cùng, người gì đâu mà đàn ông thế không biết?


Sau một hồi, chúng tôi cũng mang xong thức ăn ra hết.  Ai cũng đã chọn cho mình chổ ngồi cố định, còn tôi vẫn chạy lăng xăng để tìm thêm những thứ cần thiết. Một lúc sau, Liểu Ka bước ra cùng với những tràn vỗ tay của mọi người. Nó mỉm cười thân thiện rồi ngồi xuống cạnh một chiếc bánh đã được thắp đèn nến sáng trưng. Tôi ngồi bên cạnh nó, tiếp đến là lớp trưởng, rồi thằng Sang, thằng Lộc… tất cả mọi người cùng nhau vỗ tay và hát bài hát “happy birthday” tặng nó:


“happy birthday to you


Happy birthday to you


Happy birthday, happy birthday to Liểu Ka”


Mọi người hát xong thì vỗ tay thêm một tràng nữa. Cái con Liểu này nó bị cái gì rồi hay sao đó, những món quà mọi người tặng nó, nó đem hết ra ngoài này để. Có cả cái quà mà khi chiều tôi lén lút tặng nó. Tôi không dám công khai cho mọi người biết món quà đó là gì. Vậy mà giờ nó lôi ra đây để trông mà chướng con mắt (cái đèn ngủ tí hon đó). Nhỏ này sống trọng tình cảm lắm, ai yêu thương, trân quý tặng quà cho nó, là nó giữ món quà đó khư khư và không để mất bao giờ. Ngay cả con gấu bông mà lần đầu anh ba nó tặng vào lần sinh nhật nó học lớp 9, vì đó là kỉ niệm lần đầu tiên, lại là món quà mà anh trai nó tặng nên nó cứ giữ con gấu bông suốt nhiều năm, giữ gìn cẩn thận. Nó còn bảo với tôi rằng, khi đi ngủ mà không được ôm con gấu đó, nó sẽ không bao giờ ngủ được. Đấy! chỉ cần như vậy thôi là đủ hiểu nó tôn trọng tình cảm của người khác như thế nào rồi. Nó đứng lên trịnh trọng cảm ơn mọi người rồi sau đó thổi nến, ước nguyện điều gì đó rồi cắt bánh chia cho mọi người.


-    Lời đầu tiên cho Liểu được cảm ơn các bạn, các anh chị hôm ni có mặt ở đây để chúc mừng sinh nhật Liểu. Cảm ơn mọi người rất nhiều. I love you so much…


Sau khi nó ước xong, thổi nến vù vù. Tôi đưa cái dao cắt bánh cho nó, trải ra mấy cái dĩa để chia bánh vào. Tôi chuyển phần bánh được cắt đến từng vị trí để đảm bảo ai cũng thưởng thức được một chút hương vị của nó. Tôi rất ghét ăn đồ ngọt, nên tôi không ăn bánh. Tôi chỉ ăn vài cái thạch rau câu rồi uống một chút nước sô đa đỏ. Học sinh chúng tôi thì chỉ dám uống nước ngọt thôi, còn các anh thanh niên thì uống bia, có người còn trộn cả soda vào bia, nhậu say tới bến. Nhân với Khánh ngồi ở chổ mấy anh thanh niên nên bị họ ép uống bia cùng họ, đâu còn cách từ chối nên cả hai cứ uống hết cốc này đến cốc khác. Kết quả cả hai đều say khướt. Ai bảo chọn cái chổ ngồi như vậy để rồi ra nông nổi như thế không biết. Đã yếu mà còn ra gió nữa hai cậu công tử bột kia ^^


-    Hát nghe đi mọi người ơi. Nhỏ Liểu đưa ra đề nghị dành cho mọi người, có nhiều người say rồi nên chẳng còn đủ tỉnh táo là mấy. Còn một số đứa khác thì về ngủ để mai còn phải dậy sớm nữa. Tôi ở lại nhà nó nên khỏi phải lo lắng gì. Còn nhớ cái hôm nó báo tin sinh nhật nó, nó có bảo tôi hát tặng nó một bài. Tôi không nghĩ ngợi gì mà vội vàng đồng ý. Giờ suy nghĩ lại mà thấy mình dại dột thật. Từ trước tới giờ tôi có hát cho nhiều người nghe như vậy đâu, tôi cảm thấy ngợp vì lo sợ. (Tôi sợ đám đông, dù giờ đã khắc phục được một ít). Nhưng đã hứa với nó rồi, tôi đành cắn răng mà hát tặng nó thôi. Nhưng thật sự tôi hát không có hay, hát vừa dở vừa mắc cười. Tôi hát bài “Biết khi nào rời xa” của Bích Phương, tôi chỉ thuộc duy nhất bài đó. Khi mới vừa cất giọng lên vài câu thì tôi có chút sợ sệt nhưng sau đó cũng dần ổn định để hát trọn bài hát. Có một vài người nhận xét giọng ca của tôi thế này.


-    Hát gì mà dở gớm thế, cứ như giật gân ý


-    Hát thì hát cho đàng hoàng, nghiến răng nghiến lợi làm cái quái gì…



Thật tình là tôi hát dở thật, nhưng hát hay không bằng hay hát mà, tôi nghĩ như vậy đó. Cứ tưởng mọi người vỗ tay là khen tôi hát hay cơ chứ. Ai ngờ sự thật mất lòng.


“Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt lìa xa nhau…”


Sau khi tôi hát xong, Liểu Ka trình bài mashup hai ca khúc của ca sỹ Miu Lê “Yêu anh và I love you”. Khi mới cất giọng hát, giọng nó trong trẻo thánh thót như tiếng chim sơn ca nhưng mang đậm sự ngây thơ hồn nhiên của tuổi học trò. 


Hôm nay Nhân và Khánh đi đến đây cùng nhau, cả hai đều bị người lớn làm say mềm không biết trời trăng mây gió gì hết. Khi tôi và Liểu hát thì hai người cùng mấy anh thanh niên khác đứng nhảy nhót điên cuồng rồi nói lung tung cả lên. Mất hết cả hình tượng rồi. 


Trời cũng dần dần về khuya, mọi người cũng dần đi về hết, chỉ còn xót lại tôi cùng một vài đứa ở xa. (chị “bé em” chị “xương xường”, Hà Tuyên và Lâm). Quên nhắc cái của nợ là Nhân và Khánh, họ say bí tỉ rồi nên chúng tôi không biết phải làm sao? Cách duy nhất là khiêng họ vào trong rồi xả cho vài ca nước để cả hai tỉnh táo hơn chút (tôi thấy cách nào hơi ác độc, nhưng biết làm sao đây). Thằng Lâm với con Liểu khiêng Khánh vào còn tôi và chị “xương xường” đảm nhận vai trò khiêng Nhân. Đúng là khi say rồi con người ta trở nên lạ lẫm, cứ lầm bầm này nọ rồi quạy hoài khiến cho cả hai phì cười, làm rớt cậu ấy xuống hơn cả chục lần. Vậy mà cũng không chịu im lại nữa, đúng là hết thuốc chửa cho cả hai người. Khi chúng tôi định vị cả hai ổn định xong xuôi ở chiếc giường tre đặt sát chuồng heo (chổ này ba con Liểu hay ngủ trưa vì rất mát), mỗi đứa thi nhau múc nước từ giếng lên rồi tạt vào mặt hai người thật mạnh. Mất một lúc khá lâu, tạt phải gần 10 gàu nước cả hai mới lờ mờ tỉnh dậy. Điều đáng nói là cả hai không còn nhớ chuyện gì hết, ngay cả vì sao mình có mặt ở đây cũng quên luôn. Mong sáng ngày mai hai người không nhớ chuyện chúng tôi hành hạ họ ra sao, kẻo lại bị trả thù đầy cay nghiệt cho mà xem…

Commentaires

Noté 0 étoile sur 5.
Les commentaires n'ont pas pu être chargés.
Il semble qu'un problème technique est survenu. Veuillez essayer de vous reconnecter ou d'actualiser la page.
bottom of page