top of page

[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 09



Vừa về đến lớp thì tôi đã nhìn thấy có Nhân, chị Thư Cao và Thư Hêu đứng đợi ở lan can trước cửa phòng. Tôi cười rất tươi và vẫy tay chào họ, quay sang hối thúc mấy đứa bạn vào lớp cho lẹ. Mấy đứa để tôi ở lại bên ngoài và bước vào lớp. Thấy cũng kì, bọn chúng đã không quản gian lao chạy như bay lên tầng hai đón tôi xuống đây, giờ lại bị người khác bắt đi không thương tiếe, tự dưng cảm thấy tội lỗi vô ngần.

- Đợi em ở đây lâu chưa? Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi để chào hỏi Nhân và hai chị ấy.

- Chưa đủ lâu đâu nhóc, em lao lực gì mà ra nông nổi này vậy? chị Thư cao nhanh nhẹn trả lời, không quên những cử chỉ quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy rất xúc động về sự quan tâm của các anh chị.

- Em đi học trễ nên bị phạt rồi NGỦM CỦ TỎI luôn ^^. Tôi trả lời với cái giọng điệu nữa thật nửa đùa làm cả 4 người đều phá lên cười.

- Này, bọn anh mua cho em đó, có chi sau này bọn này bệnh em trả ơn lại cho cả 3 đứa. Sau một lúc im lặng, Nhân lên tiếng rồi dúi vào tay tôi nguyên mọi gói lớn gồm rất nhiều thứ.

- Em cảm ơn, xuống thăm em chút được rồi mua mấy thứ này làm chi, khổ công sau này em phải trả lại. Tôi vừa nói vừa cười nhìn vào mắt mọi người, ai cũng đang rất vui, điều đó đều thể hiện qua ánh mắt của họ.

- Nhóc cứ yên tâm đi nhé, tụi chị sẽ bệnh dài dài. Chị Thư cao tiếp tục nói và nắn nắn vai tôi.

- Thấy em tươi tỉnh hơn chút rồi đó, uống rồi ăn hết đống ni cái là tươi xinh hồng hào lại ngay liền cho xem.

- Em mong là như thế, em đẹp sẵn mà chị. (Tôi bắt đầu biết nổ như bom rồi). Cả ba người đều phá lên cười nghặt ngẽo khi nghe tôi nói câu ấy, ngay cả Nhân cũng vậy. Thật kì cục mà, tôi cứ tưởng cậu ấy theo phe tôi cơ chứ. Sau một lúc khá lâu chỉ cười phụ họa, chị Thư hêu cũng lên tiếng để trấn tỉnh những trận cười của mọi người:

- Thôi đủ rồi đó, cười miết. Linh em cười ít thôi kẻo lại bệnh lại đó. Thôi vô lớp rồi, bọn chị về nhé. Chị ấy vừa kết thúc câu là trống vào tiết vang lên, cả 3 người vẫy tay chào tôi, tôi cũng vẫy tay lại chào lại và không quên cảm ơn vì đã xuống đây thăm tôi.

- Giữ gìn sức khỏe nge. Khi tôi vừa mới quay lưng định bước vào lớp thì bên cầu thang Nhân nói với lại. Tôi nhìn cậu ấy, cả hai cười với nhau. Tôi hối thúc cậu ấy lên lớp, rồi rảo bước vào lớp với một túi đầy ấp ấy thức ăn và nước uống trên tay.

***

Tôi vừa bước vào cả lớp tôi ồn ào hú hét, có mấy đứa manh động còn nhảy lên ghế hò hét và nói mấy câu chọc ghẹo vào tôi ngượng đỏ mặt. Làm sao có thể sống nổi với cái bọn điên khùng rồ dại này nữa không biết. Vừa ngồi vào chổ, con Liểu Ka đã cốc tay vào đầu tôi, giật lấy cái túi trên tay tôi rồi mở ra. Nó lắc đầu bình luận vài câu:

- Có cả trai lẫn bánh bèo quan tâm đến mày nhỉ. Vừa mới xỉu có chập thôi mà đã nhận được nhiều quà như vậy rồi. Tao không thể nào tin được mà. Thật sự thì mọi chuyện không phải như nó nghĩ, tôi biết nó đùa cho vui nhưng cũng phản pháo vài câu để bảo vệ chính mình.

- Làm chi có, chỉ là bạn bè thôi.

- Mày nghĩ mày có thể lừa được tao? Giữ gìn sức khỏe nha, èo mửa cho đống. Nó vừa nói vừa nhái giọng của Nhân lúc nảy, không biết sau nó lại nhìn thấy được nữa. Con nhỏ này tinh ranh thật, không thể xem thường nó được.

- À, cô vô rồi kìa. Đúng là may mắn, đúng lúc đó cô Thùy (chủ nhiệm- dạy môn Anh văn) bước vào, cô là người nghiêm khắc và rất hiểu tâm lí học sinh, chuyện gì cô cũng hiểu và giải quyết được cả. hôm nay là tiết ôn tập để chuẩn bị kiểm tra một tiết. Cô bảo lớp nên kiểm tra trước cắm trại sẽ tốt hơn vì theo kinh nghiệm của cô, chắc chắn sau khi cắm trại xong, trong đầu chúng tôi sẽ trống như bãi đất hoang cho mà xem. Mà cái con nhỏ kia vẫn không tha cho tôi, nó cứ chọc tay vào lưng tôi làm tôi ngứa ngáy và khó chịu vô cùng. Tôi đã kiềm nén hết mức có thể rồi, không thì toi mạng lại bị phạt nữa. Sau một hồi làm ăn không được gì, nó xé giấy viết thư rồi vứt lên cho tôi. Tôi mở giấy mà nó vừa ném lên, khèo khèo thằng Sang ở phía trên bắt nó ngồi dựa vào bàn để che cho tôi để khỏi bị cô phát hiện. Tôi mở giấy ra đọc, dù đã cố gắng mở mắt thật to để đoán xem cái chữ ngoằn ngèo này là gì, vẫn không hiểu nổi. Con gái gì đâu mà chữ như gà bới, xấu hết cả chổ để chê. Cuối cùng sau một vài phút vật lộn tôi cũng hiểu nó viết gì.

- Ê thằng kia, lằm sao mày quen được anh Nhân 11.8 vậy?

- Nhiều chuyện quá, mày hỏi làm gì?

- Mau trả lời đi chó. Hôm trước phun nước lên người ta mà giờ quen thân quá nhỉ, thật đáng nghi ngờ !!!

- Thì tình cờ quen vậy thôi. Tụi tao không có gì cả, là anh em thôi.

- Ô hô, tao có bảo hai người là cái gì đâu. Có tật giật mình chứ gì!

- Ai bảo mày hỏi làm chi. Mày hỏi thì tao phải giải thích chớ. Đồ con hâm.

- Mày câm mồm đi. Không thèm quan tâm nữa. Đồ chó ghẻ!!!

- Mày mới là chó đó. Gâu gâu gâu…

- Ờ, mày ngon…

- … sau một hồi đôi co, tôi im lặng luôn, nói thêm chỉ khiến hai đứa cắn nhau như chó với mèo thôi chứ không được gì hơn. Tôi quay lưng nhìn nó rồi ngặm răng lại để đe dọa nó. Nó giơ tay định đánh tôi nhưng tôi kịp quay lên và cúi đầu xuống bàn. Quay lại với tiết học, cô Thùy đang yêu cầu một người lên bản làm bài tập viết lại câu điều kiện.

- Ai lên bảng viết lại 2 câu đầu coi.

Tôi giơ tay và cô gọi tôi lên bảng. Tôi học rất tốt môn tiếng Anh, nhưng lại không biết gì về môn toán. Điều đó làm tôi rất là quan tâm và lo lắng. Không biết sao này mình phải thi cái khối nào để vào đại học đây. Sau vài phút lên bảng làm bài, tôi quay về chổ ngồi. Sau đó lần lượt mấy đứa khác lên bản hoàn thành nốt các câu còn lại. Sau khi đứa cuối cùng bước xuống, cô sửa bài và giảng kĩ hơn về các câu làm sai. 45’ giờ anh văn trôi qua nhanh chóng, với tôi là như vậy. Nhưng với giờ toán, cũng chỉ chừng đó thời gian nhưng tôi lại cảm thấy nó dài như chưa từng được dài là như thế nào nhỉ?

***

Cuối cùng thì 5 tiết dài dằng dặc của ngày hôm nay cũng đã hết, tôi cùng với mấy đứa trong tổ cũng đã giải quyết xong mớ đồ ăn, thức uống kia. Giờ là lúc về nhà.

Chà! Lúc này nắng ghớm nhỉ? 11h30’ rồi, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, bây giờ đã quá nữa tháng 3 rồi còn gì nữa. Mặt trời và cái nắng sẽ xuất hiện dài dài thôi. Cái con Liểu Ka này nó lì lợm thật đấy, trời nắng thế mà nó chỉ mặt áo dài đi học, không chịu đội mũ rồi găng tay hay tất như những đứa con gái khác. Cả các áo khoác để tránh nắng nóng cũng không có nữa. Cái con này, nó nghĩ nó mình đồng da sắt chắc. Ngay cả những ngày mùa đông trời rất lạnh, ai ai cũng ít nhất là hai đến 3 lớp áo để giữ ấm cho cơ thể. Còn nó, cứ quần tây áo trắng (mùa đông trường tôi chuyển sang mặt quần tây, áo sơ mi trắng) đến trường. Nó chạy nhảy lơn xơn hoài nên cũng chẳng biết lạnh là gì. Có hôm trời lạnh dưới 15 độ, ai đến lớp đều co rúm co ro còn nó thì cứ ăn mặt phong phanh, người mồ hôi tùm lum hết chứ. Chắc nhỏ này, sáng dậy đi học chạy bộ từ nhà đến trường mới thế. Con gái yếu đuối quá hay mạnh mẽ quá cũng đều không được gì cả. Nó chẳng khác nào một thằng đàn ông chính hiệu. Có những lần nó tâm sự với tôi là nó muốn sau này lớn lên, nó có thể tự lo cho mình rồi lo cho ba, mẹ và ông bà nội của nó, vì họ là người đã nuôi dạy nó thành người. Tuy ba mẹ nó li thân, bản thân nó sức khỏe không tốt tí nào nhưng nó vẫn luôn mạnh mẽ để sống sao có ý nghĩa nhất. Chính cuộc sống này đã rèn luyện nó trở nên một con người với những nghị lực vô cùng phi thường. Nó muốn tự tay xây dựng cuộc sống của mình, làm mọi thứ và không dựa dẫm vào bất cứ ai ngay những lúc khó khăn nhất. Với nó, không bao giờ có khái niệm ngục ngã hay đánh mất khi nó có nghị lực và quyết tâm. Tôi hỏi nó, dự định sau này là gì? Nó bảo nó muốn học trường tâm lí học, nó chỉ muốn học ở Đà Nẵng vì khoảng cách địa lí gần hơn. Nó lo nghĩ cho gia đình, cho ba, cho mẹ, cho ông bà nội… học gần đó thì sau này gia đình có chuyện gì thì dễ bề mà xử lí. Một nét đặc biệt trong tính cách của nó nữa, đó chính là sự hồn nhiên, yêu đời ham học tập, lại vô cùng tài năng. Chẳng có việc gì ngăn cản nó, thành công sẽ đến với nó sớm thôi. Cố gắng lên mày nhé! Tao rất yêu mày…

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page