[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 06: HY VỌNG
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 6 phút đọc

Cuối tháng này trường tôi tổ chức cắm trại cho các lớp 10 và 11, lớp tôi đã chuẩn bị trước đó rất lâu và rất kĩ lưỡng. Chúng tôi sẽ cắm trại cổng, gồm 2 ngày và một đêm. Sẽ có lửa trại và chương trình chung kết “Nét đẹp học đường” cùng diễn ra trong khuân khổ chương trình. Các trường trong địa bàn huyện cũng tổ chức cắm trại cho các học sinh, trường Lương Thúc Kì nghe nói đêm nay họ cắm trại. Tôi rất tò mò muốn được đi xem trường người ta thi thố tài năng thế nào. Qủa thật giờ tôi đang rất tự tin, tôi không còn bị ám ảnh bởi đám đông vây quanh mình nữa.
Tối nay tôi đi tập trại về đúng 7h30, tắm rửa cơm nước xong xui tôi vớ lấy điện thoại và gọi cho chị Thư cao để rủ chị ấy cùng đi xem cắm trại dưới Lương Thúc Kì với mình. Tôi muốn rủ chị ấy cùng đi mặc dầu chúng tôi mới quen biết nhau mới sáng đây thôi, nhưng tôi rất yêu quí và trân trọng chị ấy, tôi muốn tình cảm chị em giữa tôi và chị trở nên tốt đẹp hơn.
- Alo, chị Thư cao hả? Hiện tại chị có rảnh không, xuống Lương Thúc Kì coi cắm trại chung với em nhé? Tôi gọi cho chị ấy, đầu dây bên kia bắt máy ngay ở hồi chuông thứ 3. Bên kia có tiếng ồn ào rất vui vẻ, có thể chị ấy đang cùng với lớp mình chuẩn bị cho cắm trại vào thứ 5 và thứ 6 tuần tới.
- Uk, giờ chị tập trại sắp xong rồi này, nhưng chị không có xe, nhóc đi xe xuống đây đón chị với nhé. Chị đợi nhóc ở trên quán cà phê Sắc Màu một chút.
- Vâng, vậy chị đợi em chút. Tôi nhanh chóng thay đồ, rồi phi như bay ra cổng dắt xe đạp phóng đi.
***
Tôi gặp chị ấy ngay tại quán photocopy Chiến, nằm trên café Sắc Màu một chút. Chị ấy đang ngồi một mình ở đó đợi tôi. Có thể mọi người về hết rồi, chỉ còn mình chị nán lại để đợi tôi ở đấy. Tôi dừng xe lại, vẫy vẫy tay về phía chị ấy, cả hai đều cười rất tươi khi nhìn thấy nhau.
- Chị đợi lâu chưa, lên xe đi. Chị ấy vừa bước ra là tôi hỏi ngay.
- Chị vừa đứng đây đợi là nhóc tới rồi đó. Không có lâu đâu, mà để chị chở cho, chị bự con như này, em chở không nổi đâu. (Các bạn biết vì sao chị ấy có biệt danh như vậy không? Vì chị ấy cao quá ấy mà, 1m75 cm lận đó) Chị ấy vừa nói vừa làm những động tác vô cùng bá đạo, nhưng tôi vẫn dành quyền lái xe. Dù sao tôi cũng mang danh là con trai mà, sao có thể để chị ấy phải chở tôi đi được. sau một hồi tranh luận, tôi là người được phép điều khiển chiếc xe. Chiếc xe lăn bánh bôn bôn trên con dường nhựa vì đã làm rất lâu rồi nên bị hư hỏng nặng nề. Ổ gà rồi ổ voi liên tục trở ngại trên đường đi khiến cho cả hai chị em liên tiếp nhấp lên nhấp xuống và mông của cả 2 đứa sẽ sớm có nguy cơ “đầy bông”. Trên đường đi, chúng tôi có nói bâng quơ hết chuyện này đến chuyện khác, chúng tôi nói không ngừng nghỉ. Có khi tôi nghĩ thế giới này chỉ còn lại mình tôi với chị ấy lạc lõng giữa phố khi về đêm, cả hai chúng tôi cùng chìm vào dòng người đông đúc đang lưu thông trên đường, ánh đèn neon vàng vọt trên cao rọi xuống đường tạo nên những thứ ánh sáng kì diệu. Sau 10’, chúng tôi lại phải cùng hợp sức lại để có thể leo lên cái dốc sừng sững, cả hai hì hục hì hục, không khí xung quanh nóng hẳn lên khi chúng tôi vừa đến nơi. Mệt bà cố nội nó, tại sao cái trường này lại nằm ở một nơi oái oăm như vậy chứ?
***
Chúng tôi gởi xe xong là cùng nhau đi vào trong trường. Tối nay con đường dốc dẫn vào trường Lương Thúc Kì đông kín người và ánh đèn sáng rực. Sau khi đi bộ được 5 phút, hai chị em cuối cùng cũng đang đứng trước cổng trường. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để xem mình nên đi đâu và xem gì. Có rất nhiều những cổng trại rất đẹp và độc đáo. Mỗi lớp là mỗi ý tưởng và có nét riêng của mình. Chúng tôi dạo một vòng quanh sân trường để ngắm nghía các cổng trại, có những cổng trại độc đáo cùng với những thứ ánh sáng đủ màu hòa nguyện làm chúng trở nên đẹp hoàn hảo. Hai chị em mê tít những thứ ánh sáng đủ màu kia, chân tay cứ loạng quạng không chịu rời đi một chút nào. Bởi vì đẹp quá mà. Sau một lúc khá lâu ngắm nghía, bây giờ đã là 8h30’ tối, chương trình ca nhạc trong hội trại đã bắt đầu ở sân khấu chính.
Chúng tôi hòa nguyện vào đám đông đó, hòa nguyện vào không khí sôi nổi và hào hứng. Sau một hồi chen lấn, chúng tôi cũng tìm được một chổ phù hợp để theo dõi chương trình. Mở đầu chương trình là một bài hát gì đó khá hay, hình như bài “Nơi đảo xa” của Trọng Tấn (trường này cũng biết lựa thời điểm ghê). Sau đó người dẫn chương trình xuất hiện, là một người nam. Ngay khi cậu ta cất giọng lên, tuy giọng nói đúng chuẩn phổ thông nhưng lại làm tôi nhớ đến sáng chủ nhật hôm ấy. Cái hôm lần đầu tôi gặp Khánh, cậu ấy đang mặt nhăn mày nhíu hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hàng loạt những hình ảnh của cậu ấy liên tục xoay vần trong cái đầu óc đang chật chội của tôi, hình như nó sắp nổ tung rồi.
Đêm ca nhạc hôm nay có rất nhiều những tiết mục đặc sắc. Có những phần trình diễn mà tôi rất ngưỡng mộ. Ca khúc “Tạm biệt tuổi học trò” được một anh (đã tốt nghiệp) trình diễn đầy cảm xúc, hay như vở kịch “Tấm cám” đầy hài hước đến từ lớp 12.1… Tất cả hòa nguyện vào nhau, chương trình thành công tốt đẹp. Tôi đã không thấy chút tiếc nuối nào khi đến đây, và đặc biệt đi cùng với chị Thư. Mặc dầu có những khoảng khắc có vài người nhận ra tôi và ác ý khinh bỉ. Nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả, ngay chị Thư cũng động viên tôi rất nhiều. Chị bảo tôi đừng nghe những gì họ nói, chẳng qua họ đang ganh tị với tôi thôi… Tôi không biết như vậy có đúng không?
***
Vì cả hai chưa xin phép ba mẹ sẽ về trễ nên chúng tôi đành bỏ dở chương trình. Lúc này là 9h30’, tôi ra lấy xe và cả hai buồn bã đạp xe về. Giờ này thì trời đã về khuya, gió càng lúc càng lạnh, lòng đường trở nên im ắng kì lạ. Sau một hồi, chúng tôi sắp về đến nơi. Nhưng khi vừa đi ngang qua quán café Sân Vườn, chị Thư bảo tôi dừng lại. Không biết có chuyện gì nữa? Chị ấy quay lưng lại, vẫy tay rồi nói thật to cho mọi người vừa đi ngang qua nghe thấy.
- Này Khánh, đợi tao về với. Chị ấy vừa nói xong, quay lại, phía sau lưng, người ta dừng lại và chờ đợi. Tôi đứng hình một chút vì cảm thấy rất ngỡ ngàng. Chị ấy nói với tôi một câu mà tôi ghi nhớ mãi và không bao giờ có thể quên được:
- Em nên làm quen với thằng Khánh lớp chị, chị thấy nó giống em đó. Chị vừa nói xong, quay lưng đi và không quên vẫy tay chào tôi.
Tôi thật sự không hiểu vì sao chị ấy nói vậy với tôi? Sao lại giống tôi? Cậu ấy đã có bạn gái rồi mà? Chị ấy nói đùa với tôi sao? Mặc dù tôi luôn tin tưởng chị ấy, nhưng lần này tôi không thể được. Cậu ấy không thể có tình cảm với con trai, dù là ở hiện tại hay tương lai vì tôi biết cậu ấy là người bình thường, đã có bạn gái và bọn họ đang rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng chị Thư cao và Khánh lại là bạn thân từ nhỏ (tôi cũng rất bất ngờ khi biết hai người là bản thân của nhau, trong cùng lúc tôi quen biết 3 ngươi bạn rất thân của cậu ấy, đó là: Nhân, Thư cao và Thư hêu) thì chắc có lẽ hai người họ hiểu nhau như một. Nhưng nếu đúng như lời chị ấy nói, vậy có nghĩa là Khánh đang che đậy mọi thứ sao? Cậu ấy không thể đối diện với mình, lại lôi cả người khác vào cái trò bỉ ổi, lôi người khác làm tấm bình phong che mắt mọi người sao? Tôi dùng muốn vẫn không thể tin được chuyện ấy…
Comments