[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 04: NHỮNG MỐI QUAN HỆ MỚI
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 7 phút đọc

Sau 15’ bị phạt, cô cho tôi về chổ ngồi. Hai đầu gối bị gạch sàn in hằng lên chi chít những chấm đỏ li ti, dùng tay chạm vào khá đau. Lúc nảy khi đang bị phạt, tôi nhận ra có tin nhắn từ điện thoại, nhưng phải đợi được về chổ ngồi mới mở điện thoại lên được. Không biết ai nhắn tin cho mình hay là tổng đài nhắn tin khuyến mãi này nọ nữa. Mà có khi là như vậy vì đa số lại là tổng đài nhắn tin cho tôi. Vừa đặt mông vào chổ thì giọng nói khàn đục của thằng Lộc làm tôi khó chịu vô cùng, tính nó là vậy đó, cứ bô bô, thích thể hiện nhưng thực sự không làm được con khỉ gì cả.- Ê, mày có sao không? Thấy mặt bà cô là thấy ghét rồi ha.- Tao không sao, ùm thấy cũng ghét thiệt. (tôi cũng chua ngoa lắm đấy)Hai đứa cứ mải mê nói chuyện riêng với nhau một hồi, đột nhiên tôi nhớ lại mình có tin nhắn. Dù ngờ hoặc là tin nhắn của tổng đài nhưng tôi vẫn phải xem mới được. Lỡ đâu không phải như vậy thì sao. Tôi mở điện thoại ra, đó là tin nhắn của Nhân.- Lúc sáng đi học trễ bị phạt hả? Có sao không em?- À, em không sao, ai nói anh biết thế? Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy. Sau một phút chờ đợi, điện thoại lại có tin nhắn tới. Tôi mỉm cười và đọc tin nhắn.- À, thằng Khánh nói với anh. Hi- Ừ. Tôi chỉ có thể trả lời cậu ấy như vậy. Tôi tắt điện thoại đi và chú tâm vào lời cô giảng bài phía trên. Nhân vẫn còn nhắn tin cho tôi, nhưng giờ tôi đang bận chú tâm đến bài giảng nên thôi không mở ra đọc nữa. Chắc cậu ấy lo lắng cho tôi lắm, vì chúng tôi là bạn bè, là anh em của nhau mà. Với tôi, tôi nghĩ tình cảm tôi và cậu ấy chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
***
Trống ra tiết vang lên, cả lớp tôi đều thở ra nhẹ nhỏm. 45’ giờ toán cùng với bà cô khó tính nhất trường, cả lớp chúng tôi tuy quen rồi nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Trong giờ học của cô, đố ai dám hé răng nữa lời đấy. Nói chuyện riêng, gây ồn ào là những thứ cô chúa ghét. Thế mà khi tôi bị cô phạt, cả lớp ồn ảo phản đối, rồi tôi còn nói chuyện với thằng Lộc sau khi được cô tha… Qủa thật là kinh khủng, chúng tôi đã làm sai rất nhiều, chắc điểm sổ đầu bài sẽ là “zero” tròn trĩnh. Lúc cô vừa bước ra, lớp trưởng nhanh nhẹn thột chạy lên bàn và mở sổ đầu bài ra. Cả lớp im lặng nghe thông báo của con nhỏ lúc nào cũng làm người khác hồi hộp (tim ai nấy đều như muốn nhảy ra ngoài).
- Tốt, 9 điểm. Oh zehhhhh. Cả lớp ồn ào, có cả những đứa còn đập tay nhau nữa. Đúng là trong cái rủi có cái may. Mà sao hôm nay cô hiền vậy nhỉ, yêu cô quá đi mất. Nếu như bình thường, cô cho “zero” là cả lớp phải đi trực trường nguyên một tháng, có khi phải dọn 33 cái bồn vệ sinh. Có nhiều lớp bị phạt như vậy lắm rồi, cảm giác đó thật ghê rợn không ai mong muốn phải dọn dẹp không công đâu. May mắn thật, điều này đáng được ăn mừng lắm. Cảm ơn cô vì sự thay đổi dễ thương này…
***
Thế là 5 tiết của ngày hôm nay cũng đã trôi qua hết. Đang định gôm sách vở để về thì có điện thoại gọi tới. Tôi đành vẫy tay để ra hiệu cho con bạn hàng xóm (tên Trinh) về trước khỏi cần đợi tôi. Đó là cuộc gọi của Nhân, không biết cậu ấy gọi tôi có chuyện gì nữa?
- Anh đứng ngoài cửa nè… Trời đất, sao không về nhà mà lại gọi cho tôi, lại còn đứng ở lớp tôi nữa. Thật kì lạ, tôi nhìn ra cửa, thấy cậu ấy đang cười với tôi, tôi vội bỏ điện thoại xuống và đi ra ngoài gặp cậu ấy. Điều bất ngờ là Nhân đi với Khánh đến đây. Tôi hơi giật mình nên biểu cảm trên gương mặt có phần đơ như tượng sáp. Tôi gượng gạo trả lời câu hỏi của Nhân. Cậu ấy giới thiệu Khánh với tôi, rồi giới thiệu tôi cho Khánh. Nhìn cậu ấy cứ bô bô, luyên thuyên, đôi lúc lại tạo ra những hành động ngớ ngẫn làm tôi không thể nào nín cười. Hôm nay nôm Nhân khác hẳn, rất hài hước và đáng yêu. Khánh cũng vậy, hôm nay tôi không nghe được câu nói nào của câu ấy, ngoài trừ tiếng chào hỏi cùng nhau. À, quên mất chưa hỏi vì sao hôm nay gặp tôi vào giờ tan trường thế này. Ngoài trời giờ nóng lắm, nắng từ trên cao hắt xuống sân trường làm mọi thứ trở nên nóng nực vô cùng. Trường tôi trồng rất nhiều cây xanh, có nhiều cây hay nở hoa vào khoảng từ tháng 4 đến tháng 6. Hôm nay là đầu tháng 3 rồi nên trời sáng nắng chiều mưa. Cái không khí nóng làm con người ta rất khó chịu.
- Sao hôm nay anh không về nhà mà gặp em? Tôi hỏi cậu ấy khi chúng tôi vừa bước ra tới cổng trường.
- Anh muốn giới thiệu em với Khánh. Nói xong cậu ấy nhìn tôi cười rồi liếc nhìn Khánh đang đi bên cạnh. Sau đó cậu ấy ghé sát tai tôi và nói những câu làm tôi đứng hình: “Em muốn gặp nó mà”. Ừ, Tôi muốn gặp Khánh thật, nhưng tôi nghĩ cậu ấy không giống mình, lại đã có bạn gái rồi nên việc từ bỏ làm quen với cậu ấy là đúng đắn. Tôi không phải dạng thích cố chấp mọi thứ, tôi thích để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì tốt hơn rất nhiều. Cuộc sống của cậu ấy sẽ không có hình bóng của tôi, đó là điều không thể chối cãi…
Sau một lúc nói chuyện, chúng tôi từ biệt để ra về. Tôi đi về phía tôi, người ta đi về phía của người ta, nắng vẫn vàng đều, gió vẫn không ngừng thổi, … và chúng tôi vẫn mãi không thuộc về nhau…
***
Tối nay, Nhân lại nhắn tin trò chuyện với tôi. Tuy quãng thời gian chúng tôi quen biết nhau chưa nhiều, nhưng tôi cảm giác mối quan hệ giữa hai đứa rất tốt. Tôi không biết cậu ấy nghĩ tôi là gì của cậu. Còn với tôi, tôi xem cậu ấy là người anh tốt nhất trên đời này. Tôi sẽ không bao giờ đánh mất đi người anh đáng quý như vậy.
Facebook có tin nhắn mới, đó là tin nhắn của một chị lớp trên. Tôi quên nói với mọi người một chuyện, tôi là admin (người quản lí) trang fanpage của trường. (Thực ra tôi tự tạo ra thôi). Vì hiện tại tôi không có nhiều thời gian vì bận rộn học tập và cuối tháng này cắm trại nữa nên tôi đăng tin tuyển admin mới cho fanpage. Chị ấy nhắn tin cho tôi là vì muốn xin chân vào làm admin của page.
- Em ơi, chị xin làm admin được không?- Dạ được chị, chị giới thiệu về bản thân một chút nhé!- Chị tên Thư, học lớp 11.8. Sáng mai chị em mình gặp nhau một chút được không?Khi chị ấy bảo chị học 11.8 mà tôi cũng không khỏi giật mình, sao dạo gần đây tôi hay quen với nhiều người học lớp đó nhỉ. Chắc cũng do có số rồi đây.
- Ừ, mai ra tiết 2 nha chị. Tôi trả lời chị ấy, 2 chúng tôi nói chuyện với nhau không lâu lắm, nội dung chủ yếu là là tôi phổ biến cho chị ấy nghe sơ qua về công việc của chị sắp tới. Chị ấy sẽ thay thế tôi về vai trò quản lí fanpage trong thời gian tới, nhưng nếu có thời gian rãnh tôi vẫn có thể quản lí cùng với chị. Lí do chị muốn gặp tôi là để gặp gỡ, giao lưu vì cả hai làm việc chung mà. Công việc này giống như hợp tác giữa các thành viên trong công ty vậy đó. Suốt cuộc nói chuyện, tôi không quên công khai giới tính thật của mình cho chị ấy biết, hòng để cả hai khỏi bỡ ngỡ sau này. Sau khi nghe tôi thú nhận sự thật, chị ấy có đôi chút đứng hình, nhưng sau đó lại vui vẻ như chưa từng có gì. Chị ấy là người ủng hộ cộng đồng LGBT, tôi rất vui vì biết được điều này.
Sau khi nói chuyện với chị Thư xong, tôi off. Nhân điện thoại qua cho tôi, hai đứa nói linh tinh về những chuyện diễn ra vào ngày hôm nay. Tôi có hỏi cậu ấy về Thư, chị lúc nảy nói chuyện với tôi. Cậu ấy nói lớp cậu ấy có tới hai Thư, nên không biết Thư nào mà tôi muốn nhắc tới. Thôi thì ngày mai tôi cũng sẽ biết thôi, không quan trọng gì chuyện này đâu.
Chúng tôi đi ngủ lúc 10h tối, trước khi tạm biệt, ở đầu dây bên kia cậu ấy có nói một câu nói gì đấy kì lạ lắm, tôi chả hiểu gì nên hỏi lại, nhưng câu ấy cắt máy mất tiêu. Tôi rất tò mò không biết câu cuối cùng cậu ấy nói gì với tôi, tại sao cậu ấy lại vội vàng cúp máy? Chắc câu trả lời chỉ có cậu ấy mới biết mà thôi…
Comentários