[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 05: TÌM THẤY CHÍNH MÌNH
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 6 phút đọc

Mỗi sáng thứ 5 chúng tôi chỉ học có 2 tiết, thông thường là vậy. Nhưng hôm nay cô Cát (giáo viên ngoại ngữ) điều chúng tôi học thêm hai tiết học bồi dưỡng học sinh giỏi sau đó nên chúng tôi phải học tận 4 tiết. Hôm nay tôi có hẹn với chị Thư lớp 11, chỉ là gặp mặt thôi nhưng tôi cũng cảm thấy hồi hộp kinh khủng. Hai tiết đầu, lớp tôi học phòng số 1, tầng 1. Nhưng 2 tiết sau thì lớp phải chuyển lên phòng 23, tầng 3.
Hai tiết đầu trôi qua, tôi biết là mình có hẹn nhưng lại không dám một mình xuống căntin của trường, lúc này học sinh về rất đông, không khéo lại bị trêu chọc nữa nên tôi cứ chôn chân đứng mãi trong phòng. Thật sự tôi không muốn mình trở thành kẻ nói dối và cho chị ấy leo cây, nhưng tôi không biết phải làm sao. Tôi quên xin số điện thoại của chị ấy rồi, thật ngớ ngẩn. Đang lo lắng rối bời thì trống vào tiết lại vang lên, tôi lại càng đổ mồ hôi hột nhiều hơn. Thôi chết rồi, còn mặt mũi nào nữa mà gặp người ta kia chứ. Đang tính cách giải quyết thì Lệ Thu (bạn cùng lớp tôi) từ căntin về lớp, nó bảo có người tên Thư nhắn tôi xuống căntin để gặp.
- Này, có chị Thư nào đó lớp 11.8 nhờ tao nhắn mày xuống căntin kìa.
- Thật á? Tôi hỏi lại nó, trong lòng đã bớt lo lắng một chút.
- Ừ, Thật chứ.
Vì vội quá nên chưa kịp cảm ơn nó thì tôi đã ngay tức thì phi thẳng xuống cầu thang, khi gặp chị ấy rồi tôi chắc chắn sẽ xin lỗi ríu rít vì lỗi chậm trễ của mình. Vừa bước xuống cầu thang thì tôi gặp cô Cát đi cùng 2 cô khác nôm nói chuyện khá vui vẻ. Cô thấy tôi, nên quay qua hỏi:
- Vô lớp rồi mà em đi đâu vậy? Cô vừa hỏi vừa cười.
- Em ra ngoài một chút nha cô. Tôi vừa nói vừa năn nỉ cô cho tôi ra ngoài. Đơn nhiên là cô gật đầu đồng ý với tôi rồi, rất cảm ơn cô vì đã dễ dàng với tôi. Nhưng ai ngờ đâu, xin ra ngoài một chút xíu của tôi lại là 20 phút, 20’ quý báu của cuộc đời tôi trôi đi khi tôi bắt sóng đúng đài của mình.
Tôi xuống căntin và gặp 2 chị đang vẫy tay về phía tôi, đây đích thị là chị ấy rồi. Tôi cười rạng rỡ, bước lại gần cúi đầu chào và cũng không quên câu xin lỗi.
- Em xin lỗi để hai chị phải đợi lâu.
- Không chi đâu em, yên tâm đi. Một chị có dáng hình cao và xinh đẹp trả lời tôi ngay. Nhưng tôi vẫn không biết ai tên Thư mà hồi tối tôi nói chuyện, tôi hỏi:
- Chị nào tên Thư ạ?
- Haha, cả hai Thư hết em bơi. Chị “cao cao” lại tiếp tục nói, còn chị “đô con” hơn lại chỉ ngồi im lặng và cười.
- Chị là Anh Thư, biệt danh “Thư cao” còn nó là Minh Thư, gọi nó “Thư hêu” để dễ phân biệt. Tụi chị là bạn thân í. À, con “Thư hêu” ni là người nói chuyện với em này, chị không có biết gì hết, tự dưng nó lôi chị cùng đi với nó thôi. Chị Thư cao quả là một người thật vui tính và dễ thương, chỉ ấy giới thiệu nguyên một tràng làm tôi đơ luôn mất mấy giây. Cuối cùng thị chị Thư kia cũng lên tiếng:
- Chị là người tối hôm qua nói chuyện với em này, rất vui biết em nha. Có gì giúp đỡ chị.
Chị ấy vừa nói, vừa uống chai sting dâu vừa nhìn tôi cười rất thân thiện.
- Em học 10.2 hả? Nghe nói lớp em chỉ có 4 đứa con trai hả? Lớp chị còn đặc biệt hơn thế nữa, có 3 thằng hà. (Trong 3 bạn trai lớp 11.8 thì tôi biết 2 người là Nhân và Khánh, còn một người kia thì tôi chưa từng biết, nghe chị ấy nói là Phúc đấy). Chị Thư cao vừa nói vừa cười, chưa gì mới có vài phút mà đã tỏ ra thân nhau như vậy rồi sao? Tôi thấy mình cũng hợp với hai chị này lắm chứ, đặt biệt là Thư cao, thông minh và hoạt bát vô cùng. Đang mải mê tám chuyện, điện thoại có tin nhắn, tôi mở ra đọc, tin nhắn của con bạn hàng xóm, nó hối thúc tôi vào lớp. Nhưng kệ đi, ngồi đây tán gẫu với hai chị mới quen này chút nữa. Tôi hỏi xin số điện thoại của cả hai người và hứa sẽ liên lạc sau. Chắc chắn là tôi sẽ liên lạc dài hạn với các chị rồi.
Đồng hồ lúc này là 9h15’, tôi đã ra ngoài đúng 20’ rồi. Đúng là con số kỉ lục mà, may tiết này không phải tiết chính khóa đó, không thôi là tôi tèo luôn. Vì ngồi nói chuyện cũng lâu rồi nên cả ba cùng xin phép ra về. Chúng tôi vẫy tay tạm biệt. Khi nhìn thấy hai chị mang xe ra khỏi cổng là tôi phi như bay lên tầng 3. Không biết phải trả lời sao với cô Cát đây nữa, xin ra ngoài một chút mà ra ngoài gần nữa tiết học.
***
Tôi bước vào xin cô để được vào lớp, tôi chỉ dám cuối đầu xuống đất, không biết biểu cảm của cô lúc đó thế nào nữa. Cô cho tôi vào lớp rồi lại tiếp tục giảng bài. Về vị trí ngồi, ổn định xong tôi nhận bài tập từ con ngồi bên cạnh. Chưa kịp đọc đề thì điện thoại lại báo có tin nhắn Facebook. Kì thật, sao cái điện thoại này hôm nay bị bệnh nặng thế nhỉ, mấy hôm có quấy rầy tôi nhiều như vậy đâu. Tôi lôi điện thoại ra, tin nhắn từ một người có tên là “Đồng mây” (nghĩa là đầy mông ấy).
- Đồng Mây: Nhóc lúc sáng, chị gọi em là nhóc nhé. Rất vui được biết em!
- Gió Mùa Về: Dạ, em chào chị nhé. Gọi em là nhóc cũng được chị ạ. Mà sao chị biết FB của em vậy?
- Đồng Mây: Do em nổi tiếng quá mà. Chị sợ gọi nhóc làm em ngại.
- Gió Mùa Về: Em thích được gọi người khác gọi mình là nhóc mà.
- Đồng Mây: Chị theo chủ trương “Tôi Đồng Ý” nên nhóc cứ yên tâm nhé.
Chúng tôi nói chuyện với nhau cho đến khi hết cả tiết thứ 4, hôm nay tôi không học hành được gì cả. Dường như tôi tìm được nơi có thể tin tưởng rồi. Khi chị ấy bảo chị theo chủ trương “Tôi đồng ý” quả thật tôi rất vui. Đâu phải ai cũng may mắn được người khác chấp nhận mà không miệt thị, tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã mang đến cho tôi những người bạn tuyệt vời như vậy. Có thể nhờ vào những người bạn của tôi, những người yêu quí tôi thật sự, không khoa trương, không gò ép… đã giúp tôi sống vui vẻ và năng động hơn rất nhiều. Tôi không còn cứ thu mình trong cái vỏ như bao năm qua nữa. Tôi cởi mở, tôi thân thiện hơn. Tôi nói nhiều hơn, thích thể hiện tài năng và cảm xúc hơn. Bài học lớn nhất mà tôi nhận được từ những người yêu quý tôi đó chính là: “sự tự tin”.
Vâng bấy lâu nay tôi luôn là người tự ti, xấu hổ khi đứng trước đám đông, nhưng kể từ giây phút ấy trở đi, mọi thứ đã thay đổi, tôi dạn dĩ hơn lúc trước rất nhiều. Sẵn sàng tham gia bất cứ hoạt động nào của đoàn trường, của lớp tổ chức. Vui hơn nữa, tôi lại được làm chính tôi, không phải đeo một mặt nạ của ai khác. Cuộc sống với tôi lúc này chính là một khung vải rộng, tôi có thể vẽ lên đó tất cả những khao khát của bản thân. Hơn thế, tôi yêu cuộc sống của tôi, yêu hiện tại và yêu tương lai sắp tới, mọi đau khổ quá khứ đã là dĩ vãng. Tôi không thể để những điều đã qua làm mình thôi khát khao và hy vọng. Và cuối cùng tôi rất cảm ơn những người đã đến bên cuộc đời tôi và giúp tôi nhận thức được giá trị của cuộc sống…
Comentários