top of page

[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 07



Tối hôm đó về nhà, tôi không tài nào ngủ được. Hình ảnh của Khánh và câu nói của chị Thư cứ liên tục xuất hiện khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. Làm sao để có thể gạt bỏ đi những suy tư và ngờ vực trong lòng dành cho Khánh- một người dưng mà tôi đặc biệt quan tâm. Mỗi người có một cuộc đời riêng và lựa chọn cho mình cách sống riêng, không thể gò ép hay bắt buộc họ phải sống như thế này, thế nọ. So với những nghĩ suy lúc nảy, nếu thật chất là như vậy, thì cậu ấy không đủ dũng cảm để vượt qua chính bản thân mình chứ không phải hèn nhát. Tôi đã sai khi cho rằng không dám sống thật là hèn nhát. Nhưng đâu đó trên cuộc đời, có nhiều trở ngại khiến con người mất tự tin với cái thế giới mưu mô, lộc lừa này. Có thể cậu ấy chưa tìm được sự an bình trong tâm hồn, chưa tìm được sự đồng cảm của bất cứ ai. Hay gia đình, dòng họ là nổi ám ảnh bất lực của cậu ấy? Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không được phép suy nghĩ về cậu ấy như vậy, tôi không được phép cho mình cái quyền phán xét người khác trong khi bản thân mình chưa được hoàn hảo. Tôi nên dừng suy nghĩ lại ở đây, nếu không muốn đẩy mọi thứ trở nên rắc rối. Có những chuyện, chúng ta suy nghĩ đơn giản thì chúng rất đơn giản. Đừng  áp đặt cái tôi cá nhân vào bất cứ chuyện gì. Vì nếu như vậy,  mọi điều đơn giản cũng sẽ thành phức tạp. Đúng lúc ấy, điện thoại báo có tin nhắn của Nhân gửi đến. Cậu ấy cứ hay xuất hiện những lúc tôi căng thẳng nhất để giúp tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. 


-    Em đã ngủ chưa?


-    Em mất ngủ. Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy, sau đó vứt điện thoại xuống và quay lưng vào tường lặng lẽ đếm những khoảng khắc trôi qua. Sau vài phút chờ đợi, lại có tin nhắn mới.


-    Sao lại mất ngủ, hôm nay em có phiền não gì à?


-    Đâu có gì đâu, được Nhân điên quan tâm nên giờ em cảm thấy buồn ngủ rồi này ^^. Tôi đùa với cậu ấy, rồi lăn ra hả hê cười. Thật sự khi nói chuyện với cậu ấy, tôi có cảm giác hạnh phúc (bởi vì cậu ấy dành sự quan tâm đặc biệt dành cho mình), đôi lúc cũng cảm thấy rất bình yên. Nhưng tôi không xem đây là tình yêu, tôi chỉ xem cậu ấy như một người bạn, một người anh trai thật tốt mà tôi may mắn có được. Cậu ấy rất đàn ông, vóc dáng mảnh mai nhưng không hề yếu đuối… tôi chắc chắn một câu rằng cậu ấy sẽ không thể nào thích con trai được, cậu ấy chuẩn men 100 %. Nhưng đôi khi nhận cậu ấy quan tâm tôi nhiều như vậy, trong lòng tôi cũng có một chút nghi vấn, nhưng tôi không muốn đặt nặng vấn đề đó. Với tôi dù họ là ai, ở đâu, nghề gì, là nam hay nữ, đồng tính, song tính hay dị tính… tất cả đều là bạn của mình. 


-    Vậy anh yên tâm rồi. Em ngủ ngon nha <3. Cậu ấy lại nhắn tin cho tôi, động lực duy nhất giúp tôi ngủ ngon mỗi tối chính là câu nói ấy. “Anh cũng ngủ thật ngon nhé, Nhân điên”…


***


   Sáng hôm nay là thứ 6, hai tiết đầu là giờ của cô Hồng dạy văn (cũng không phải dạng vừa đâu). Thế nhưng hôm nay tôi lại cái trò đi học trễ và rồi lại bị chú bảo vệ khó tính bắt phạt. Thời tiết hôm nay không nắng như mọi khi, nhưng hình phạt kéo dài như vậy cũng đủ khiến tôi nhập viện nếu không được ai giúp đỡ. Liệu rằng Khánh có xuất hiện một lần nữa và giúp tôi trốn thoát không? Tôi không thể dám chắc được điều gì cả, mặc dù trong lòng rất muốn nhưng tôi buộc mình phải nhìn nhận sự thật. Tôi không nên gặp cậu ấy nữa, vì điều đó sẽ giúp tôi dễ dàng quên đi được câu ấy hơn. Tôi đành ngậm ngùi thực hiện hành phạt trong cái sân trường rộng lớn. Lúc nảy tôi đã cố gắng dùng hết mọi sự mưu mẹo năn nỉ ỉ ôi để chú bảo vệ có thể giảm nhẹ hình phạt dành cho mình. Cuối cùng hình phạt dành cho tôi là 15 vòng sân. Cái gì cơ? Tôi có nghe lầm không? Tai tôi bị ù đi rồi nên nghe không rõ có đúng không nhỉ? Trời đất, 15 vòng quanh cái sân kia ư? Chú ơi là chú, chú muốn con sống sao thì chú mới hả lòng hả dạ hả chú? Tôi mếu máo bước vào sân, thật sự lúc này tôi cần một phép màu kì diệu đến và giúp tôi như lần trước. Nhưng nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, phép màu kì diệu chỉ có trong truyện cổ tích. Tôi là thằng đần chứ không phải nàng công chúa Lọ Lem! Tôi chạy quanh sân chỉ được có 3 vòng mà mồ hôi đã ướt sủng cả vai áo, sáng nay đi học trễ nên đâu có kịp bỏ cái gì vào bụng. Tôi chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi khi cứ tiếp tục phải chạy nhiều vòng như vậy. Với sức khỏe của tôi nhiều nhất là 5 vòng mà thôi. 


Tại sao khi nào tôi cũng tạo ra sai lầm vậy nhỉ? Giờ lại một mình chịu đựng như thế này. Vừa chạy tôi vừa lấy tay lau đi mồ hôi ở trán, tôi không dám dừng lại vì sợ chú ấy lại tăng hình phạt lên là toi mạng luôn. Khi đã chạy được hết 5 vòng thì thật sự tôi không chịu đựng được nữa nên lăn quay ra đất bất tình nhân sự. Tôi được chú bảo vệ đưa vào phòng y tế để nghỉ ngơi. Tôi có để ý nghe được chú ấy nói với tôi một câu khi tôi đang mơ mơ màng màng, mắt cứ mờ dần và nhìn không rõ mọi thứ.


-    Mới chạy có 5 vòng mà đã ngất rồi, bảo sao người khác không chọc.


Tôi tức là lúc đó mình không đủ tỉnh táo để có thể nói thật nhiều với chú để chú không được khinh thường mình nữa. Trên đời này đâu phải cái gì cũng có thể mua được sức khỏe, đến tiền cũng đâu có thể mua được. Tôi nghĩ mình nên chăm chỉ tập luyện để có sức khỏe tốt hơn. Mọi người hãy chờ xem sự lột sát của tôi đi. 


chú bảo vệ đưa vào phòng y tế để nghỉ ngơi. Tôi có để ý nghe được chú ấy nói với tôi một câu khi tôi đang mơ mơ màng màng, mắt cứ mờ dần và nhìn không rõ mọi thứ.


-    Mới chạy có 5 vòng mà đã ngất rồi, bảo sao người khác không chọc.


Tôi tức là lúc đó mình không đủ tỉnh táo để có thể nói thật nhiều với chú để chú không được khinh thường mình nữa. Trên đời này đâu phải cái gì cũng có thể mua được sức khỏe, đến tiền cũng đâu có thể mua được. Tôi nghĩ mình nên chăm chỉ tập luyện để có sức khỏe tốt hơn. Mọi người hãy chờ xem sự lột sát của tôi đi. 


***


    30’ trôi qua,  tôi tỉnh dậy. Mà nơi tôi đang nằm là đâu vậy? Thật ngớ ngẩn, lục lội tìm lại kí ức vừa xảy ra tôi mới ngộ ra là mình bị phạt chạy 5 vòng vì không đủ sức khỏe nên đã xỉu và được chú bảo vệ đưa vào đây.


-    Em đã tỉnh rồi à? Đã khỏe hẳn chưa em? Cô y tá quản lí phòng y tế hỏi tôi khi nhìn thấy tôi lục đục ngồi dậy một cách đầy khó nhọc. Tôi nhìn về phía cô, cố gượng cười một chút rồi đáp:


-    Dạ, em đã khỏe hẳn rồi cô. Cảm ơn cô ạ.


-    Ừ, vậy em cứ nằm đó đi, nghỉ ngơi thêm một chút, hết tiết 2 rồi đi về lớp. Cô vừa nói vừa nhìn về phía tôi nở nụ cười. Nụ cười của cô thật tự nhiên và rất đẹp. Nhìn dáng vẻ bề ngoài có thể đoán cô khoảng 30-35 tuổi gì đó, nhưng khuân mặt cô trong vẻ rất hiền và phúc hậu. Tôi nghe lời cô dặn ở lại đây cho hết cả tiết 2 mới về lại lớp. Nằm ngơi nghỉ được 5’ tôi đã cảm thấy chán nên lôi điện thoại trong cặp ra. Tôi có vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Liểu Ka. Nó đợi mãi mà chưa thấy tôi đi học nên lo lắng cho tôi. 


-    Mày đang ở đâu? Sao lại không đi học?


-    Ê, cái thằng chó kia!  không đi học thì cũng nên nhắn tin báo cho tao biết chứ!


Vì để điện thoại trong cặp lúc bị phạt nên tôi không biết nó gọi và nhắn tin cho tôi. Tôi trả lời tin nhắn của nó ngay khi ấy, tâm trạng rất vui vì nhận được sự quan tâm của nhỏ bạn thân nhất.


-    Tao đi học trễ bị ông bảo vệ phạt. Chừ đang ở phòng y tế nè. Chờ đợi một khoảng thời gian rất lâu mà không thấy nó hồi âm lại, chắc là nó phải chú tâm vào học (vì tiết này là tiết văn mà). Tôi nghĩ đến Nhân, không biết có nên nhắn tin để nói cho cậu ấy biết là tôi đang ở phòng y tế vì bị ngất xỉu không nữa? Tôi thực lòng không hề mong muốn làm cậu ấy phải lo lắng cho tôi, nhưng lại sợ cậu ấy sẽ tức giận vì tôi không báo cho cậu ấy biết vì chúng tôi xem nhau như anh em mà… Mà đã xem như anh em thì sống chết có nhau…

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page