[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 08
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 12 thg 1, 2024
- 6 phút đọc

Tôi vừa nhắn tin cho Nhân biết chuyện thì trống ra tiết vừa vang lên. Chỉ sau đó vài phút, mấy đứa bạn trong lớp ào ạt kéo lên phòng y tế thăm tôi. Bọn chúng cứ ríu rít, ồn ào làm căn phòng vốn trật tự an ninh trở nên náo loạn. Mọi người hỏi thăm tôi khỏe hẳn chưa, rồi nắn bóp tứ tung làm tôi cảm động Mém rơi nước mắt. Thật sự các bạn của tôi họ rất tuyệt vời, họ luôn sẵn sàng quan tâm và chia sẻ ngọt bùi cùng nhau. Rất nhiều lời hỏi thăm dành cho tôi, nhiều đến nỏi tôi đơ người không biết trả lời ai trước ai sau. Khổ cho mấy đứa nhí nha nhí nhố này, lúc làm mình cảm động lúc lại làm mình tức muốn ối máu ra. - Này thằng chó kia, sao rồi mày, ngu như bò, cái tội cứ đi học trễ này. Liểu ca vừa hỏi thăm vừa trách tội tôi. Sao hôm nay nó hiền dịu thế nhở? Nếu như thường ngày, tôi làm gì có lỗi là đã no đòn với nó rồi. Nhưng hôm nay nó cứ cười rồi động viên tôi suốt. Bệnh tật cũng có hiệu quả tốt như vậy, tôi thà là bị bệnh như vậy suốt đời để được nó quan tâm như vậy. - Ừ, tao khỏe hẳn rồi. Do khi tối tao không ngủ được. Tôi gãi gãi đầu trả lời nó. Nhìn mặt tôi lúc đó ngu ngu lắm hay sao mà cả đám cười như mấy đứa điên. Mà cái bọn nhí nhố này không biết tôn trọng nội quy mà cứ lơn tơn hí hửng chửi nhau, quậy phá rồi chỉ chỏ này nọ khi nhìn thấy những thứ “lạ mắt” với chúng (thật sự những thứ đó nó quá bình thường, ai cũng biết). Thằng Sang với con Chi cứ thay phiên nhau nhảy nhót trên chiếc ghế sofa màu trắng đặt ở góc phòng, nhìn hai đứa nó mà tôi không thể nào kiềm chế nổi. Đúng là mấy đứa nhà quê, có cái ghế nệm thôi mà sướng tít mắt khi ngồi lên nó. - Ê đã quá Chi ơi. Vừa nói thằng Sang vừa đập tay lên ghế nhún nhún vài cái rồi nhường lại vị trí cho con Chi. Cả hai đứa cứ thay phiên nhau làm đi làm lại như vậy. Hai đứa nó làm như ở đây chỉ có mỗi chúng nó hay sao mà hồn nhiên vô tư lự quá đi mất. Phía góc tường bên kia thì đám khác săm soi những hình ảnh (những bức hình chụp các bộ phận cơ thể con người), chúng vừa nhìn vừa chỉ tứ tung xung quanh, có đứa con thốt lên vì sợ khi nhìn thấy bức hình một người bị phù nề một bên mắt. Thật là hài hước cho những đứa bạn của tôi. Người ré rân lên vì sợ hãi đó là “chị bé em” (đó là biệt danh tôi đặt cho nó vì tính cách của nó thì như con nít lên 5, cái gì cũng không biết, nhưng vẻ bề ngoài thì trái ngược với tính cách của nó. Đó là cái tên đặc biệt mà tôi dành tặng cho nó, nhưng mỗi lần ghe gọi như vậy là nó cứ nhảy đành đạch lên vì không muốn được gọi như vậy- thật là con nít mà). - Tao cảm ơn tụi mày đã cất công xuống đây thăm tao, tuy tao biết tụi mày lợi dụng cơ hội để xuống đây làm những việc khác, nhưng tao vẫn phải nói lời cảm ơn vì đã có lòng tốt. Tôi vừa nói, vừa liếc liếc con mắt về phía con Chi, nhìn thấy ánh mắt của tôi nó và thằng Sang cũng hiểu ra điều gì nên cũng chỉ phì cười rồi ngồi im luôn không dám nhảy nhốt nữa. - Cảm ơn con mẹ gì thằng cờ hó, bạn bè với nhau không mà ăn nói khách sáo vậy à? Sau một hồi đến mà im hơi lặng tiếng, thằng Lộc phát biểu lên một câu với chất giọng bẩm sinh là đục khàn của nó làm ai cũng rát cả lỗ tai. 10’ ra tiết cũng hết, cả lớp tôi kéo nhau ra về. Mấy đứa này làm cái kiểu sắp rời xa nhau thật hay sao ấy mà cứ bịn rịn, không muốn bước ra khỏi phòng. Thôi đi mấy cô mấy cậu ạ, làm ơn đi khỏi đây để tôi được yên bình, thanh thản, như vậy sức khỏe của tôi mới bình phục chứ. - Hết tiết 2 bọn tao xuống lại để hộ tống mày lên. Tiếng con Liểu Ka vọng lại phía sau cánh cửa, nó nhìn tôi rồi cười như để động viên tôi. Nó là vậy đó, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, đặc biệt là cho tôi… cảm ơn mày vì tất cả nhé, con bạn chết tiệt kia ^^
Sau khi tất cả các bạn của tôi đã về lớp hết, tôi mở điện thoại ra và có 2 tin nhắn từ Nhân.- Thật hả? Vậy để hết tiết anh chạy đến phòng y tế thăm em.- Linh, mới nảy bọn anh có xuống phòng y tế, nhưng thấy có nhiều bạn của em quá nên đành quay về. chút xíu bọn anh sẽ lên lớp thăm em sau. Tôi vừa đọc tin nhắn của cậu ấy vừa cảm thấy thật xúc động. Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc vô cùng khi nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người. Mặc dù tôi là người đã quá quen với cảm giác một mình nhưng hôm nay, khi nằm suốt 45’ trong cái phòng trắng toan này lại làm tôi chán nản kinh khủng. Tôi cứ nghịch cái điện thoại chán rồi quay qua quay lại làm cái giường lộn xộn hẳn lên. Sau một vài phút vật lộn với cái giường, tôi đứng dậy, luyện tập vài động tác uốn éo (tôi là “thánh ẻo” mà) để khỏe hơn một chút. Tôi cứ đi xung quanh phòng một hồi rồi chạy ra đứng và dựa vào lan can để nhìn ngắm xuống phía dưới và ngay cả phía trên. (Phòng y tế ở tầng hai). Bây giờ đã là 8h nên nắng cũng đã lên và chiếu rọi gần nữa sân trường. Nắng hôm nay không rạo rực như những hôm trước, nắng cứ hanh hao nhẹ nhàng đậu trên những tán cây xanh trong sân trường. Tôi đảo mắt nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh ngôi trường, nói thật đây là lần đầu tôi được ngắm ngôi trường này một cách chính nghĩa. (Lúc trước làm gì giám ló mặt ra. Đến trường là rúc vào lớp có dám bước ra khỏi đâu). Trường của tôi có ba tầng, vừa được xây dựng xong một dãy mới vào năm ngoái và trang trí lại nên nhìn rất đẹp và sạch sẽ. Trường này được đánh giá là trường chuẩn quốc gia, những ai được học ở ngôi trường này phải thật sự rất may mắn. Tôi cứ liên tục đảo mắt nhìn lên bầu trời, tiếp nhận những làn gió dịu dàng của một buổi sớm mai trong lành rồi lại đảo mắt nhìn ngắm cái phòng học phía bên kia. Tôi nhìn chăm chú vào phòng số 1 (lớp tôi) và phòng 14, đó là hai nơi tôi có cảm giác thân thuộc nhất. Không biết mọi người giờ học hành ra sao nhỉ? 10’ sau, tôi vào lại phòng vì đứng cũng đã mỏi chân. Tốt nhất nên ngủ một chút nên tôi lên giường, ngủ thiếp đi…
cũng đã mỏi chân. Tốt nhất nên ngủ một chút nên tôi lên giường, ngủ thiếp đi…*** Trống ra tiết lại vang lên, nó đánh thức tôi bật dậy sau những phút đã chìm vào giấc ngủ. Tôi ngồi dậy, lấy cặp sách, sửa sang và chỉnh đón lại trang phục. Tôi ngồi vào ghế và đợi mấy đứa bạn lên đón tôi về lớp. Tôi cũng không muốn làm phiền bọn nó như vậy đâu, nhưng mới nảy chúng dặn tôi phải ở đó và đợi bọn nó lên đón xuống nên tôi phải làm theo. Nếu không nghe lời, không chừng bị bọn nó xử đẹp rồi lại lên bệnh viện nằm luôn. Mà tụi nó nhanh chân thật, mới có 2 phút sau khi trống ra tiết vang lên, bọn chúng đã chạy tót lên đây rồi. - Nào thằng chó kia về lớp nào, chạy nảy chừ mệt chết này. Nhỏ Liểu Ka vừa nói vừa hì hục thở. Tôi đi ra và cùng về với tụi nó. Không biết sao hôm nay tụi nó lại trịnh trọng như vậy không biết, chắc là do mình bệnh. Bệnh có quyền như vậy thì ráng mà bệnh lắm vô cho người ta săn sóc. ^^
Comentarios