[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 12
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 13 thg 1, 2024
- 7 phút đọc

Sau khi được chúng tôi dội nước cho tỉnh lại, Nhân và Khánh từ giã mọi người và ra về. Rất may mọi chuyện kết thúc ở đây, chứ chứa hai tên say này ở lại đây chắc cả đêm không tài nào ngủ được quá. Chắc sẽ tru tréo, rên la rồi mộng du nữa không chừng. Tôi và thằng Lâm ngủ cùng ở sàn nhà bên cạnh cái tivi ở phòng khách. Trước khi đi ngủ, cái con Hà Tuyên nó cứ xả tóc đi lòng vòng quanh gương làm ai nấy cũng dựng cả tóc gáy lên:- Eo ôi, cái con khỉ heo mập ú kia, mày đang làm cái trò gì đấy? Tôi lên tiếng chửi rủa nó.- Tao đang chải tóc lại cho đẹp nè. Con nhỏ trả lời tôi. Cái đầu của nó chỉ còn vài cộng mà cứ thích chải là như thế nào. Chắc hay làm như vậy hằng đêm nên tóc nó rụng hết là phải. Không dừng lại ở đó, cái con nhỏ này còn tụng cái gì đó trong phòng, hình như là kinh thánh. Nó bảo tối nào mà không đọc kinh thánh là nó không chịu nổi. Nó làm toàn những điều kì quái vậy mà không ai biết được trừ tôi ra. Sau một ngày đêm làm việc mệt mỏi, đứa nào cũng lăn ra ngủ như chết, chỉ mình tôi không ngủ được, vì tôi không quên ngủ chỗ lạ. Sau một hồi đọc kinh thánh, nhỏ kia nó cũng đã ngủ. Vậy là chỉ còn lại mình tôi trơ trọi với màng đêm mịt mùng như nhung. Ngoài trời tiếng dế và con trùng kêu rã rích khiến cho mọi thứ trở nên ghê rợn. Tôi dù cố gắng ép bản thân phải chìm vào giấc ngủ nhưng không thể được. Cứ nhắm mắt lại mở ra. Thằng Lâm nằm cạnh tôi ngủ từ lúc nào không biết, nó ngủ mà không động đậy một chút nào, chỉ có tôi cứ quậy phá hết lên, hết quay mình nằm úp rồi ngồi lên rồi nằm xuống. Chẳng lẽ tôi thức trắng đêm luôn hay sao? Sáng mai 3h là phải dậy rồi, nếu giờ không ngủ thì mai làm gì có sức mà tiếp tục công việc. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi cũng dần đi vào giấc mộng…***Nữa đêm tôi lại giật mình thức giấc, dạo gần đây giấc ngủ của tôi cứ chập chờn. Hình bóng của cậu ấy cứ luôn nằm trong những giấc mơ của tôi. Tôi dù rất muốn cố xóa nhưng càng cố hình ảnh cậu ấy lại càng xuống hiện nhiều hơn. Tôi phải học cách quên cậu ấy chầm chậm, vì tôi vẫn chưa xác định được tình cảm của mình dành cho cậu ấy là gì. Liệu đó là tình yêu hay chị là sự ngộ nhận? Tôi không muốn mình vội vàng rồi đến một ngày tình cảm kia biến mất như sương khói thì tôi sẽ rất ân hận. Hãy nuôi dưỡng tình cảm đó trong lòng, dù là âm ỉ len lỏi trong trái tim nhỏ bé, tôi vẫn cố gượng để không phải thổ lộ ra. Tôi chưa dám chắc là mình yêu cậu ấy, cái cảm giác của tôi lúc này chỉ là tôi sẽ hạnh phúc nếu được nhìn thấy cậu ấy hằng ngày. Có có phải tình yêu không?
2h30’ sáng, tôi vùng dậy và đi vệ sinh. Cả đêm qua ngủ được có bao nhiêu đâu. Trong đầu toàn là những thứ không đâu ám ảnh. Tôi cảm thấy cả thân mình ê ẩm, rả rời, từng cơ đều đau nhứt cả lên. Sau một hồi quơ tay quơ chân rồi bẻ các khớp tay lại cho khỏe người tôi thức dậy hẳn. Tôi bước ra ngoài sân, ánh đèn neon vẫn luôn được thắp sáng suốt cả đêm qua. Ngoài trời rất lạnh, tôi co ro đứng trước hiên nhà nhìn ngắm bầu trời. Trên trời hôm nay có rất nhiều sao, những ngôi sao rất sáng. Đã rất lâu rồi tôi không được hít thở cái không khí của đêm và được ngắm các vì sao đang chiếu sáng trên nền trời. Tôi làm vài động tác, vươn tay lên trời, mở rộng ngực ra để hít lấy cái không khí dễ chịu hiếm hoi, cảm giác toàn thân run lên vì thoải mái. Sau đó tôi lê chân bước ra ngoài, tôi cứ xoa xoa bàn tay vào rồi đưa lên miệng thổi để sưởi ấm cho bản thân (trời rất lạnh). Vì hôm nay đã là cuối tháng 3, chỉ cần bước sang tháng 4 thì đã là mùa hạ, cái khoảng khắc giao nhau giữa hai mùa nên mọi thứ có sự thay đổi tuy không rõ rệt. Ban ngày trời nắng hanh hao, về đêm hơi lạnh, còn sáng sớm thì lạnh tê tái nổi hết cả da gà. Người ta nói, những người cô đơn lâu rồi sẽ cảm thấy lạnh nhiều hơn. Tôi thấy điều đó cũng đúng, chí ít là với tôi. Từng làn gió lạnh cứ thổi luồn qua kẽ tay, làm cả người tôi cứ run bần bận lên. Không biết cách nào để sưởi ấm cho mình lúc này. Mà đúng rồi, trái tim tôi đang lạnh đấy, và sẽ chẳng có ngọn lửa nào có thể sưởi ấm nó.- Thằng kia, làm cái gì mà dậy sớm vậy? – giọng nói của con Liểu làm tôi giật mình. Tôi thoát khỏi trạng thái suy nghĩ mơ màng.- Tao không ngủ được. Tôi trả lời nó sau đó nhận lấy cốc nước âm ấm mà nó đưa cho.- Mày điên à, không biết lạnh hay chi? bước vào nhà mau… con nhỏ khó ưa này lại chửi tôi, nó lúc nào cũng xem tôi là con chó con của nó.- Vào gọi mấy đứa dậy hết luôn đi, gần 3h rồi, ngủ gì như chết ấy… tôi mở điện thoại ra xem khoảng bao nhiêu giờ rồi cười với nó. Trông nó ghớm chết đi được, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệt rồi còn ôm nguyên con gấu bông to đùng ra đây nữa. Đúng là kì quái hết sức.- Ờ ờ, mày cũng vào lôi tụi nó với tao đi. Nó ngãi đầu đồng ý rồi rủ tôi vào trong giật chăn cái bọn mê ngủ này. Tôi đồng ý ngay, nếu cứ đi mãi ngoài này chắc thằng băng đá luôn quá.- Dậy hết đi mấy má, 3h rồi… tôi và nó thi nhau hú hét rồi giật tung chăn mền hết cả lên. Đã làm đến mức vậy rồi mà bọn này vẫn không chịu rục rịch ngồi dậy? chắc chết với mấy tên ham ngủ này quá.- Dậy lẹ đi, nhanh lên…tôi lại rị mền lần nữa và ré to hơn. Sau một lúc kiên trì nghiến răng hú hét, tôi và nó cũng thức tỉnh được cả bọn mê ngủ như chết này. Cũng đúng lúc đó mọi người cũng đã đến và chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho việc di chuyển cổng trại đến trường…***Chỉ mới hơn 3h sáng mà cả khu vực xung quanh nhà nhỏ Liểu đã rất rạo rực, nhiều thanh niên to lớn tối qua nhiệt tình thức dậy sớm để giúp chúng tôi. Cái cổng trại hàng khủng này rất nặng, cao tận 2m nên rất khó di chuyển. Nhà nhỏ Liểu thì nằm sâu trong một hẻm sâu có cây cối và mạng lưới dây điện rất um tùng. Chúng tôi mỗi đứa một việc, chạy lung tung tìm tất cả mọi thứ quan trọng nhét hết vào xe tải. Vì chiếc cổng quá to lớn, lại không thể tháo rời ra từng chi tiết được nên mất hơn 1h mới mang nó ra ngoài được. (Từ nhà nó ra ngoài chỉ chừng 300m). Cái cổng chết tiệt này to và rất nặng nên cả đám bu vào chật kín mới có thể nhất nó lên được. Tôi đứng ở vị trí bên trong và tiếp theo là những đứa khác cũng cố giữ một vị trí quan trọng. Có tiếng của người dẫn đường vang lên, ai nấy đều cố hết sức để mang được cái cổng cao khều này ra ngoài. Vừa mới nâng lên một chút là chạm phải dây điện ở phía trên, đường ra thì quá hẹp nên mọi người đành phải dừng lại và hội ý tìm đường đi tốt hơn.- Không thể đi đường chính được rồi, sẽ chướng dây điện thôi. Một người đàn ông trung niên nói.- Đúng rồi đó, hay đi qua nghĩa địa đi… một ý tưởng rất hay được đưa ra và được mọi người ủng hộ. Vậy là chúng tôi phải mang cổng trại này đi qua khu nghĩa địa, khoảng cách tăng lên gấp đôi. Nhưng thà như vậy còn hơn là không mang ra được. Nhưng việc đó không hề dễ dàng chút nào, việc lôi cái cổng ra trước nghĩa địa rất khó khăn. Phải tốn nhiều thời gian nhất khi phải di chuyển ở đoạn này. Nhiều lúc chúng tôi rất bế tắc và đã có suy nghĩ tuyệt vọng. Nhưng với sự quyết tâm cao cùng với sự giúp đỡ tận tình của mọi người, dù mệt mỏi chúng tôi vẫn cố gắng. Sao có thể biết có mang nó ra được không khi chúng ta không cố gắng?- Cố gắng lên mọi người… đây là câu nói tuy đơn giản nhưng có sức mạnh giúp tâm chúng tôi vững vàng và chinh phục được đoạn đường này. Khi đi được vào nghĩa địa, mọi người ai cũng bao lơn trong sự hạnh phúc. Tuy chưa ra ngoài hẳn, nhưng với sự cố gắng đó đã là sự hạnh phúc không nói nên lời rồi. Khi đi qua đoạn đường này, tôi vô ý để chân mình bị vướng phải những bụi gai và bị trầy một đường rất dài ở chân. Cảm giác rất là đau, nhưng tôi phải mặc kệ nó thôi, tiếp tục đã, bây giờ thương tích không quan trọng nữa.Bây giờ đã là 4h30’ sáng, cổng trại cũng đã được mang ra ngoài. Mọi người ai cũng nhảy tót lên vì vui mừng. Trong cái đám nhí nhố đó có tôi, lớp trưởng và con nhỏ Liểu Ka.Sau đó, xe ba gác được đưa tới, chúng tôi đưa cổng trại lên và nhảy tót lên đó ngồi. Bánh xe bắt đầu bon bon trên con đường, đèn đường từ trên cao rọi xuống làm hình bóng của chúng tôi in hằn trên lòng đường. Chúng tôi xé rách sự yên tĩnh của con phố lúc sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ngủ dậy, cái cảm giác ấy thật hạnh phúc và bình yên đến lạ…
Comments