[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 13
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 13 thg 1, 2024
- 10 phút đọc

10’ trôi qua, xe chở chúng tôi cũng vừa trờ bánh đến trước cổng trường, mấy đứa khác cũng vừa kịp lái xe đến. Cả đám bu vào khắp cái cổng để mang nó vào vị trí mà chúng tôi đã được phân công. Chổ chúng tôi được phân công là khu đất phía trước phòng hội trường. Khu đất này rất tốt, có hàng cây cổ thụ phía sau che bóng, lại còn được phủ lên một lớp cỏ non rất êm ái.
Khi mặt trời vừa hé những tia sáng nhỏ nhoi đầu tiên trên bầu trời phía xa xa dưới đỉnh núi trước mặt, chúng tôi cơ bản đã mang toàn bộ những thứ cần thiết vào bên trong khu vực. Việc trước tiên là phải thay quần áo, tất cả mọi người đều phải mặt áo lớp kết hợp với quần Jean sẩm màu. Sau đó mỗi đứa đều phải đeo vào cổ một cái bảng tên do trường cung cấp, trên đó ghi tên và lớp của mỗi đứa.Người giao cơm sáng đã đến, mấy đứa con trai ra mang vào hộ cô chủ tiệm cơm gần trường. Mỗi đứa được phát một hộp cơm rồi tự chọn cho mình một góc thoải mái nhất để bỏ vào bụng một ít lát nữa rồi còn chiến tiếp. Công việc sẽ ngày càng dồn dập hơn nên phải ăn cho thật nhiều vào mới đảm bảo được sức khỏe. Nhưng thực ra là tôi không thể ăn được cơm sáng nay, nó có mùi tanh khiến tôi hơi khó chịu. Mà không thể nhịn đói được nên đành phải bỏ mọi người lại chạy ra tiệm xôi gần trường ngồi ăn một mình. Tuy tôi rất ốm nhưng đến lúc đói, tôi cũng phải ăn rất nhiều. Hôm nay tôi ăn nhiều lắm, ăn cứ như sắp chết đói. Sau một hồi cố gắng ăn cho hết đóng thức ăn được kêu ra, tôi không thể nào ăn nổi nữa, cái bụng cứ căng tròn và dù nhét chỉ khiến chúng trào ra mà thôi. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, chắc do ăn vội uống vội để còn vào trong nên mới thế. Tôi khó chịu ôm cổ mình, cố gắng lết người đi tìm nước uống ở sát bên trong quán một chút. Đột nhiên có một bàn tay lạ níu giữ tôi lại, bàn tay đó trường trên lưng tôi một hồi rồi đưa cho tôi một cốc nước. Thật là may mắn, cảm ơn vì đã cứu tôi lúc nguy cấp thế này. Tôi đón lấy cốc nước rồi ực một cái cho cổ họng mình được nhẹ nhàng hơn. Nhờ cốc nước đó mà tôi đã thoát khỏi cánh cửa tử thần bảo toàn mạng sống. Mà ai là người đã đưa nước cho tôi lúc khẩn cấp thế nhỉ? Ai mà dễ thương hết sức vậy không biết? Tôi cảm nhận được sự gần gủi giữa chúng tôi nhưng thật sự vẫn không biết là ai. Sau khi trấn tỉnh được bản thân, tôi quay lại và xém chút té ghế khi bắt gặp cái lắc đầu của Nhân. Sao mà cậu ấy cứ hay xuất hiện những lúc tôi cần sự giúp đỡ như vậy? Cậu ấy theo dõi tôi hay sao vậy? Tôi nhìn cậu ấy rồi cười, nụ cười hơi ngại ngùng. Tôi kéo cậu ấy lại ngồi đối diện với tôi. Cậu ấy làm theo, rồi lại lắc đầu lấy tay cốc vào đầu tôi. Tại sao mọi người cứ hay ăn hiếp tôi thế, tôi chưa đủ khổ khi bị nhỏ Liểu Ka ăn hiếp mà giờ ngay cả Nhân cũng ăn hiếp nốt luôn là sao? Tại sao số phận tôi lại lênh đênh và khổ thế này hả trời?- Ngốc thế, có ai hối thúc đâu mà phải ăn cho nhanh rồi không thở nổi là sao? Nhân mắng tôi vài câu, nhưng đó là những câu trách yêu, tôi biết điều đó mà. Anh em chúng tôi có khi nào mắng chửi nhau đâu, tình cảm đang thắm thiết, bền chặt như vậy mà.- Tại em phải ăn nhanh rồi còn vào phụ mấy đứa nữa anh. Tôi bạo biện, mà đó là công việc của tôi mà. Không thể để mọi người làm việc mệt nhọc mà tôi không giúp được gì. Vậy thì áy náy vô cùng.- Nhưng ăn uống phải từ tốn, làm việc thì từ từ cũng được mà. Nhân trả lời, điệu bộ có chút vui vẻ. Cậu ấy có biết tối qua lúc mà cậu ấy và Khánh say bí tỉ, không còn biết trời trăng mây gió gì hết đã bị chúng tôi hành hạ ra sao để cả hai phải tỉnh táo lại chưa nhỉ? Trong đầu tôi vừa lóe lên cảnh tượng tối qua, nó hài hước đến nổi làm tôi xém phun nước ra một lần nữa. Tất nhiên nếu nước được phun ra ngoài thì người đón nhận nó chính là Nhân (lần đầu gặp cậu ấy chính là tai nạn này). Mong là cậu ấy sẽ không còn nhớ gì về tối qua, không thì chắc tôi sống không nổi quá. Cậu ấy sẽ trả thù tôi mất thôi. Không thể để cậu ấy nhớ lại, dù là bằng bất cứ giá nào.- Anh ăn chưa? Sao lại có mặt ngoài này? Tôi vặn hỏi cậu ấy, vì thật sự không hiểu lí do tại sao chúng tôi lại trùng hợp nhiều như thế.- Lúc nảy anh chạy qua lớp em để tìm em nhưng không thấy. Mấy đứa bảo em ở ngoài này nên anh ra đây. Ai dè gặp cái cảnh này cơ chứ. Oh thì ra là như vậy, thật tế là đâu có tình cờ mà chỉ là do cậu ấy cố tình tìm gặp tôi.- Thế cơ à, vậy mà em tưởng anh ra đây ăn sáng. Có biết là anh tìm em đâu. Mà tìm em chi đó? Tôi hỏi cậu ấy, mặt cậu ấy từ từ chuyển từ tái nhạt sang đỏ dừ lên. Sao phải đỏ mặt nhỉ? Hay là có gì mờ ám? Phải hỏi cho cặn kẽ mới được.- Anh ăn sáng mới nảy trong kia rồi. Anh tìm em để trả món nợ tối qua đó mà. Khi nghe cậu ấy nói câu ấy là cả người tôi lạnh toát, mồ hôi từ hai bên thái dương ứa ra không ngừng. Chết tiệt, tại sao cậu ấy lại nhớ những thứ cần quên vậy nhỉ? Cậu ấy có hành hạ mình y chan như vậy không? Chắc tôi sẽ chẳng chịu nổi quá, tôi bị câu nói ấy hù dọa đến mức xém khóc mất rồi.- Tối qua có gì hả anh? Tôi giả vờ hỏi cậu ấy, nét mặt vô tư hồn nhiên như chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thảo mai quá rồi đó, chính tối qua tôi đề nghị mọi người làm như vậy mà. Còn nhẫn tâm lo cười ha ha để cậu ấy rớt như bưởi xuống sàn mấy chục lần nữa mà. Thế mà giờ lại bảo không biết gì cả. Thật không còn có một từ nào để có thể chửi rủa cái tội xấu xa của tôi mà.- Có thật là tối qua em không biết gì không? Đừng nghĩ anh không biết chuyện gì nhé. Anh nói xong rồi đưa bàn tay và bắp chân bầm tím vì tối qua bị tôi và chị “xương xường” cho mấy lần rớt xuống nền sân. Tôi ân hận và lo sợ khi nhìn thấy những vết thương trên người cậu ấy. Chúng tôi đã vô ý thức khi làm ra những tổn thương cho người khác mà lại không chịu nhận lỗi- mà người ấy lại là Nhân, cái kẻ luôn quan tâm đến tôi.- Em xin lỗi, tối qua là em sai. Anh có thể làm lại như vậy với em. Tôi thú nhận tội lỗi của mình. Ánh mắt chứa đầy sự ân hận và ngân ngấn nước. Tôi thề là tôi không bao giờ muốn làm tổn thương cậu ấy, tôi yêu thương và trân trọng cậu ấy còn chưa hết nữa là.- Thôi được rồi, anh chỉ đùa thôi. Anh đáng bị như thế mà. Anh nói vài câu an ủi khi thấy mắt tôi đã ngấn nước. Cậu ấy sao lại đáng bị như vậy? tôi mới là người phải bị như vậy thì đúng hơn.- Thật không? Tôi hỏi lại cậu ấy để chắc chắn là tai mình không nghe nhầm.- Ừ, là thật. Cậu ấy cười rồi lấy tay xoa đầu tôi. Nhiều lúc cậu ấy cứ luôn cư xử như một người lớn khi không chấp nhất bất cứ mọi chuyện, dù tôi có làm sai điều gì cậu ấy vẫn sẵn sàng tha thứ và động viên, an ủi tôi. Người gì mà tốt tính như vậy không biết?
***
Ngồi ngoài này cũng khá lâu thì chúng tôi rời quán và vào lại trường. Tôi đi phía trước cậu ấy, đường sáng sớm nên xe cộ không đông lắm nên tôi dễ dàng qua được làn đường bên kia. (Tôi là người luôn bị ám ảnh khi qua đường, nhất là lúc xe cộ đông đúc, có khi tôi phải mất vài tiếng để có thể qua đường khi xe cộ quá đông). Hiện tại tôi mặc một chiếc quần lửng trên đầu gối cùng với cái áo lớp mầu cam. Chính vì thế mà khi đi sau lưng tôi, Nhân nhìn thấy vết trầy trên chân trái khi lúc sáng tôi bị đám gai ở khu nghĩa địa báu rách. Thật sự là rất đau, nhưng vì quá bận rộn nên cảm giác đau đớn tôi cũng không còn cảm nhận được nữa. Sau khi nhìn thấy vết trầy ấy, Nhân vội chạy lại rồi níu tay tôi, trông cái mặt như đang lo lắng cho tôi nhiều lắm.
- Chân em bị làm sao thế? Trầy hết rồi kìa.
- À không sao đâu, trầy chút thôi mà. Tôi cố cười để cậu ấy an tâm. Cái vết trầy đó có đáng là bao so với những vết bần tím trên người của cậu ấy đâu. Vì thế dù rất đau rát nhưng tôi vẫn cố tỏ ra như không có gì.
- Sao lại trầy chút, đau lắm đúng không? Cậu ấy lại quan tâm tôi, phải làm sao để cậu ấy ngừng làm mấy chuyện này đi vì người đáng được quan tâm hơn là cậu ấy kìa.
- Em không sao mà, nói thiệt đó. Tôi khẳng định lại một lần nữa là tôi không hề hấn gì với cái vết thương bé tạo này để cậu ấy an tâm. Nhưng có vẻ cậu ấy không tin những gì tôi nói, cố sức lôi tôi lên phòng ý tế để sát trùng vết thương lại.
- Đừng có lì. Đi theo anh nhanh lên. Thật sự tôi dù rất muốn vùng vẫy để chạy trốn khỏi tay của cậy ấy, nhưng do cậu ấy khỏe hơn tôi nhiều lần nên dùng dằn chỉ khiến tôi bế tắc mà thôi. Đành nghe lời cậu ấy vậy. Khi chúng tôi vừa đến phòng y tế, vừa đặt mông ngồi xuống ghế là điện thoại réo ầm cả lên, là điện thoại của lớp trưởng. Chết rồi, chắc là gọi để chửi mắn tôi rồi đây. Tôi đã đi ra ngoài quá lâu. Trong khi tôi đang thỏa mái, thư thản thì bạn tôi lại cật lực làm việc, điều đó làm tôi thấy mình tệ hại thật chứ.
- Alo, thằng cờ hó, mày đang ở đâu đấy, ăn cho no rồi bể bụng chết xó nào rồi hả? vừa mới bắt máy, chưa kịp nói từ nào là nhỏ kia cứ chửi tới tấp làm tôi muốn xì khói lổ tai.
- Khôn hồn thì về trại gấp đi! nói xong nhỏ kia liền cúp máy, sao kì thế, dù sao cũng phải để tôi nói gì chứ? Xem thường tôi cũng vừa thôi nhé cái con lớp trưởng cậy quyền kia. Nhân hình như biết tôi đang lo lắng khi cuộc gọi của lớp trưởng vừa cúp. Ờ, không phải chỉ lo lắng thôi đâu, không biết chút nữa khi tôi vát cái thân sát này về trại thì không biết nó có còn vẹn toàn không? Đồ đáng ghét, tự nhiên cứ xuất hiện rồi khiến tôi ra nông nổi này đây. Khiến tôi lạnh xương sống một hồi giờ còn lôi tôi lên trên này để tôi bị bạn chửi mắn vì cái tội đi lâu để mọi người làm việc một mình.
- Đưa chân ra đây đi. Nhân vừa nói xong, chưa kịp để tôi phản ứng thì cậu ấy đã lôi cái chân của tôi ra. Lấy thuốc vừa xin được từ cô quản lí, thoa vào vết trầy trên chân tôi. Cái cảm giác đau rát cực độ làm tôi như muốn nhảy dựng lên. Sau đó cậu ấy dùng băng cá nhân để dán vào vết thương của tôi. Nhìn cái cách cậu ấy ân cần, nhẹ nhàng như vậy làm tôi cảm thấy rất cảm động. Tôi cảm ơn cậu ấy rồi nhanh chóng chạy cái vèo về trại của mình. Tôi đành phải làm vậy thôi vì thật sự không còn thời gian nữa rồi. Ở đằng sau cậu ấy nói với theo khi tôi đã chạy được một đoạn khá xa:
- Cận thận nha, có gì anh chạy qua giúp. Em yên tâm đi…
***
Lúc tôi vừa về đến khu vực trại của mình cũng là lúc mọi người đang chuẩn bị dựng lều chính. Rất may là mọi người chưa làm gì nhiều chứ không là tôi bị ăn đập chết toi mạng rồi. Vừa về đến nơi là lớp trưởng nhìn thấy tôi, nó hùng hồn tiến sát lại để đe dọa. Con nhỏ này dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn cho hả hê.
- Đi đâu mà lúc này mới vác cái bản mặt về đây. Ăn hết tiệm họ mới chịu à. Nó vừa nói, vừa nghiến răng, vừa giơ tay lên định đập tôi một trận.
- Không phải như mày nghĩ đâu, tại có chút chuyện cần phải giải quyết. Tôi phân trần, nhưng nó đâu phải dạng vừa để có thể tin được tôi.
- Chuyện chi mà chuyện, bước vô làm việc đi, đừng có tìm cách để thoát việc nhé. Cái con nhỏ đáng ghét, ủy quyền mà hành hạ tôi à. Hãy đợi đó đi, tôi nhất định sẽ để nó phải trả giá.
Cái con nhỏ đó bắt tôi làm mấy công việc chả ai muốn làm. Sao không cho tôi giúp đỡ mấy chú dựng lều và cổng đi, tôi dù sao cũng là con trai mà. Tôi phải dọn rác, gấp chăn rồi trang trí mấy cái thứ linh tinh vào lều và cổng trại. Không những thế, nó còn bắt tôi phải phục vụ cả lớp mỗi khi mội người cần. Như vậy có quá đáng lắm không chứ, tôi đã sai lầm khi cho rằng bọn chúng là niềm hạnh phúc của mình. Giờ giác ngộ cũng đã quá muộn rồi. Đúng là mấy cái thứ chết tiệt chỉ giỏi việc ăn hiếp người khác thôi.
Không biết hiện giờ bên kia Nhân có gặp tình trạng giống mình không nhỉ? Lớp cậu ấy có 3 đứa con trai (thua lớp tôi 1 người), mà cậu ấy đi ra ngoài lâu thế chắc sẽ bị chửi mắng nhiều lắm. Cảm thấy tội lỗi vô ngần. Nếu khi tối tôi không hành hạ cậu ấy thì sáng nay cậu ấy đã không đi gặp tôi, nếu không gặp tôi thì cả hai không tốn thì giờ nói chuyện và lên cả phòng y tế để sát trùng vết thương ở chân. Tóm lại tất cả, lỗi lầm là thuộc về tôi…
Commentaires