top of page

[NHỮNG NĂM THÁNG RỰC RỠ] LÒNG TỰ TRỌNG ĐÁNH ĐỔI ĐƯỢC GÌ?



MỘT NGÀY TRƯỚC KHI TÔI QUYẾT ĐỊNH BỎ VIỆC…

 

Khách hàng cứ ép buộc tôi phải đấm bóp cho hắn lên thật cao, thật sâu vào nữa nhưng tôi kiên quyết không làm. Làm những việc đáng xấu hổ đó dù có nhận thật nhiều tiền tôi cũng không thấy xứng đáng. Dù tôi liên tiếp từ chối nhưng hắn cứ ép buộc và nài nỉ. Hắn bảo nếu tôi chịu giúp hắn, hắn sẽ cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi chỉ biết đứng chần chừ và liên tục giải thích vì sự bất tiện.

Dùng một tay vòng qua eo tôi, hắn kéo tôi lại gần rồi ngã sấp người vào ngực hắn. Hắn đưa bàn tay còn lại luồn thật sâu vào bên trong quần tôi rồi liên hồi rên rỉ. Tôi liên hồi van xin hắn ngừng ngay những hành động xấu xa ấy nhưng mà máu dâm nơi hắn đã dâng tràn lên tận não rồi. Hắn túm lấy tôi, dùng lực thật mạnh nơi cánh tay để xé rách toạt chiếc áo thun mỏng tôi đang mặc. Bất giác tôi nhớ về mẹ rồi bật khóc không thành tiếng. Những giọt nước mắt cứ tự nhiên trực trào ra làm cho khóe mắt và sóng mũi tôi cứ cay cay. Tôi không hề muốn mình trở thành miếng mồi cho một kẻ dâm loạn như hắn nhưng tôi không được phép phản kháng. Tôi dần tuyệt vọng và nhắm kịt mắt lại rồi lại mở mắt ra. Một chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại chỉ để tôi biết mình vẫn còn đang sống nhưng sống mà không bằng chết.

Sau khi xé toạt được chiếc áo hắn vặn người ra sau lưng rồi nắm chặt tóc tôi giật một cú thật mạnh. Hắn kề sát đầu vào lưng tôi rồi thả lên đó những làn hơi thở rung lên bần bật vì sướng. Hắn hít hà, dùng cái lưỡi đê tiện ấy trường một đường thật dài từ sau gáy đến tận thắt lưng của tôi. Lưỡi hắn trường đến đâu tôi chết lặng người đến đó. Hắn dường như càng khoái chí hơn khi thấy tôi cứ liên hồi xin hắn dừng lại. Tiếng tôi van xin, cầu cứu dù ngoài kia người ta biết tất cả mọi chuyện nhưng không một ai thèm đếm xỉa và quan tâm đến tôi.

Sau vài khắc điếng người tôi cũng bừng tỉnh để đối mắt với hiện thực. Dù chỉ còn một chút hơi tàn tôi vẫn phải tự giải thoát cho chính mình. Tôi sau khi bị hắn đẩy ngược người thô bạo xuống giường đã nhanh chóng dùng hai tay mình vòng lên ôm lấy cổ và vai hắn. Ngay lập tức tôi vút ve, nháy mắt với hắn một cách đầy lẳng lơ và tình tứ. Có vẻ hắn nghĩ tôi chấp thuận nên đã dần mất cảnh giác. Hắn từ từ rút tay ra khỏi người tôi rồi sau đó chuyển vị trí, hắn ngồi hờ hững lên xương chậu của tôi. Người hắn chùng xuống, đầu hắn gần sát mặt tôi. Sau vài thoáng giây hắn ghé sát tai tôi và xì xào những lời nói gạ gẫm ghê rợn. Tôi giả vờ mỉm cười với hắn và bắt đầu chủ động hơn. Tôi nhanh chóng ngồi chổm dậy và lật người hắn nằm xuống. Tôi nhẹ nhàng ve vuốt, dùng tay mình nắn bóp từng vị trí nhạy cảm nhất của hắn. Trong lúc hắn đang phê pha trong sung sướng thì tôi ngay lập tức dùng đầu gối của mình quất thật mạnh vào hạ bộ của hắn rồi tẩu thoát.

Chạy phi như bay ra bên ngoài với chiếc áo bị rách tả tơi, tôi thấy thế giới trước mắt mình thật mơ hồ. Tôi chạy đi xa thật xa. Đến lúc những giọt nước mắt đã dần được hong khô nơi gò má thì tôi đã đứng sững người trước biển. Đối diện với biển cả mênh mông tôi thấy mình bé nhỏ và tội nghiệp như một chú chim lạc bầy. Tôi nhắm kịt mắt lại rồi dang hai cánh tay ra để đón nhận những làn gió biển mát lạnh và những tia nắng hừng tây đỏ thắm. Tôi đứng bất động trong tư thế đó trong bao nhiêu lâu tôi thực sự cũng không biết nữa. Chỉ biết sau khi máu huyết trong người lưu thông trở lại và tim đập từng nhịp bình thường thì tôi bắt đầu nhận thức được mọi cớ sự. Tôi phóng tầm mắt ra thật xa phía sâu hút để nhìn ngắm những con sóng bạc đầu đang cuộn mình mà ngẫm nghĩ về đời người nghiệt ngã. Mặt trời sắp lặn thật sâu xuống đáy biển rồi, đường chân trời đang bừng lên một màu đỏ tía như đang cảnh báo những bão tố phong ba sắp đến. Là do lòng tôi đang sóng trào nên biển mới buồn thăm thẳm như thế đúng không?

***

Sau sự cố ấy tôi quay về làm một con người thầm lặng của trước đây. Tâm hồn tôi lúc này đang rì rào, ầm ỉ vì tổn thương vừa mới xảy ra. Khi một chàng trai mất đi lòng tự trọng vậy chẳng khác nào mất đi tất cả. Ở đây tôi không có gì, ngay cả lòng tự tôn duy nhất, tôi cũng đã đánh mất. Người ta bảo với tôi rằng: muốn sống được ở đây, trước hết phải gạt bỏ đi lòng tự trọng rồi tính tiếp. Tôi đánh mất nó rồi, tính tiếp sao đây?

Dù cho có đánh mất cả thế giới tôi vẫn sẽ kiên trì bám giữ. Tuy biết bản thân vô cùng yếu đuối nhưng những lúc cần sự mạnh mẽ tôi nhất định sẽ thật kiên cường.

Bỏ mất một công việc mà phải vất vả lắm tôi mới tìm được khiến tôi cảm thấy thật tiếc. Nhưng nhớ lại câu chuyện đó thì tôi lại thấy sự quyết định lúc ấy thật đúng. Sài Gòn lạnh lùng quá. Nó lúc nào cũng hờ hững xem tôi như một người xa lạ. Sống ở đây không phải quá lâu nhưng cũng đủ để lại những kỉ niệm vậy mà Sài Gòn cứ mãi lạnh nhạt và vô tình trước một con người đáng thương như tôi. Đã gần hai năm rồi vậy mà nó chưa một lần chịu mở lòng để đón nhận tôi giống như cách mà nó đón nhận những người khác. Lắm lúc nhớ quê hương nhưng tôi chỉ dám để nó cồn cào trong lòng. Ngày rời đi hôm ấy tôi đã nhẫn tâm như vậy, khi quay về liệu rằng quê hương có còn mở rộng vòng tay để đón chào tôi nữa không? Cách mà tôi từ bỏ nó phủ phàng hệt như cái cách mà Sài Gòn tiếp nhận tôi. Ngồi một mình nơi ban công tôi lại mơ hồ nhớ về những kí ức đẹp năm tháng còn cấp sách đến trường. Nhớ lại từng lầm lỗi mà bản thân mình đã gây ra và tự vấn bản thân mình liệu đây có phải là cái giá mà tôi phải trả, ôi thôi một cái giá thật đắc.

***

Những người bạn thân của tôi ai cũng thành công hơn những gì mà họ mong đợi. Chỉ có mỗi tôi là cứ loay hoay và chật vật mãi mà vẫn không thể khấm khá lên được. Năm đó thi đại học ai cũng đậu chỉ có mỗi tôi rớt. Nhỏ Liểu đỗ vào trường Đại học Sư phạm Đà Nẵng, khoa Tâm lý học. Vậy là ước mơ ấp ủ từ thời cấp 3 của nó đã được hoàn thiện. Còn Ngọc Thành, cô ấy đang là sinh viên của trường Đại học Ngoại ngữ Huế. Dù không đúng nguyện vọng nhưng dù sao đi nữa tương lai phía trước của cô vô cùng sáng ngời. Khánh thì đậu vào trường Đại học Kinh tế Đà Nẵng với số điểm rất cao. 

Cậu ấy giờ này chắc hẳn đang hăng say và miệt mài với cuộc sống mới tràn ngập màu sắc. Ấy vậy mà cuộc sống của tôi lại liên tục trì trệ và lắm những gian truân.

Mỗi người một ngã rẽ, chúng tôi đã đi quá xa nhau. Những lần nhận được tin nhắn phiếm của nhỏ Liểu kể về những thành công của nó tôi lại càng được tiếp theo sức mạnh. Tôi thực ra vẫn chưa thật sự quyết tâm nên bản thân cứ phải liên tiếp gặp thất bại. Từ lúc này trở đi, bạn tôi cố gắng 1, tôi sẽ cố gắng 10. Tôi sẽ dùng hết 1000% sức lực mình có để chinh phục tất cả những điểm đích mà tôi hướng đến. Tôi nhất định sẽ làm được, tôi xin hứa!

***

Sau một thời gian khá dài miệt mài tìm kiếm thì tôi cũng tìm được một công việc mới. Tôi làm nhân viên phục vụ quán bar dành cho những người thuộc cộng đồng LGBT. Công việc này chỉ làm vào ban đêm từ 7 giờ tối đến tận 12 giờ khuya nên tôi dành ra ban ngày làm thêm một công việc khác. Tôi làm bóc vác cho công ty gạch men Thái Lan và làm việc từ 8 giờ sáng đến khoảng 5 giờ tối là tan ca. Công việc này cần có một sức khỏe dẻo dai và sức chịu đựng tốt; tuy không quá khỏe nhưng tôi có thể đảm đương được.

Đối với công việc phục vụ quán bar, thực ra ban đầu tôi ứng tuyển vào vị trí lao công dọn dẹp. Sau này do thấy tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn và ngoại hình tương đối ổn nên quản lí đã đưa tôi lên làm nhân viên phục vụ. Tuy được về sớm hơn, được nhận lương nhiều hơn nhưng nhiều lúc tôi lại bần thần nhớ lại câu chuyện cũ. Tôi có nghe được đâu đó người ta kể với nhau rằng ở đây chuyện bị bỏ thuốc mê vào rượu rồi ép nhân viên uống là chuyện rất hay diễn ra. Chỉ cần nghĩ đến thế thôi tôi đã lạnh tóc gáy vì sợ. Nhưng nếu chuyện đó có xảy ra, tôi nghĩ mình nên biết cách từ chối khéo léo. Tôi nhất quyết không để cho chuyện cũ xảy ra thêm một lần nào nữa vì tôi đã đủ dày vò với nó rồi.

Nhưng những công việc như thế này thực sự không hề phù hợp với tôi. Tôi liên tiếp bị lạm dụng và quấy rối bởi những gã say men hay đến quán bar để tìm tình một đêm. Tần suất bị quấy rối diễn ra ngày càng dày đặt. Liên tiếp bị gạ gẫm rồi đụng chạm thân thể khiến tôi dần đánh mất đi lí trí và hành xử thật điên rồ.

Một lần nọ, khi mang rượu ra cho khách xong, tôi liền nhanh chóng quay lưng rời đi. Nhưng nhóm khách gồm 5 người ấy đã kịp nắm tay tôi và rồi kéo tôi lại ngồi lên đùi của một người trong số đó. Họ kháo nhau trêu chọc tôi, từng người từng người một sờ xoạng khắp người tôi. Họ ép thúc tôi uống rượu và bắt tôi phải nhảy sexy dance vừa nhảy vừa cởi từng món đồ trên người ra cho họ xem. Khi thấy tôi chần chừ không chịu làm theo những gì mà họ yêu cầu, họ đã vung tay thật mạnh tát thẳng vào mặt tôi một cái bóp. Máu nơi khóe miệng khiến cho tôi cảm thấy rõ được vị mặn chát nơi đầu lưỡi. Sau cú tát như trời giáng, tôi vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của chúng và nhanh chân bỏ chạy. Bọn họ không chịu bỏ qua mọi chuyện dễ dàng. Họ điên rồ la hét rồi đập nát chai rượu trên tay và chỉa phần cán chai đã vỡ toang về phía tôi. Họ đã dùng những từ ngữ đồi bại nhất để chửi xối xả vào mặt tôi trước tất cả mọi người đang có mặt tại đó. Họ cho rằng tôi là đồ cái thứ đĩ đực rác rưởi mà còn bày đặc làm giá. Họ đã bảo đồ cái thứ phế thải như tôi thì không xứng đáng được coi trọng. Sau khi nghe những câu chửi mắng ấy tôi cảm thấy bản thân bị xúc phạm ghê ghớm. Nhưng bình thường thôi, lòng tự trọng của tôi đã mất từ lâu rồi nên cứ việc mắng chửi thỏa thích.

Sau lần đó vì sự làm căng của khách, người quản lí đã đuổi việc tôi. Suy cho cùng, những công việc bình dị tuy lắm lúc vất vả, gian khó nhưng lại không khiến cho tôi phải lao lực bận tâm. Từ bỏ công việc ấy tôi chú tâm hơn vào công việc bóc vác. Ngày nào tôi cũng xin làm tăng ca nên có rất nhiều đồng nghiệp khác lo lắng đến sức khỏe của tôi nhưng tôi cứ mặc. Lúc này còn bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu. Đã đến bước đường này thì sao phải quan tâm đến nó nữa.

Càng ngày tôi càng khỏe mạnh hơn và với bớt hẳn cái tính thinh lặng vốn dĩ. Tôi có thêm vài người bạn, họ cũng là những người tha phương cầu thực như tôi. Họ là những người trẻ với tràn trề nhiệt huyết nhưng vì số phận đẩy đưa nên họ mới đến với bước đường này. Ai cũng có câu chuyện riêng nhưng tất cả lại có chung một điểm: vì không chịu đựng được thực tại nên phải ra đi để xây dựng một cuộc sống mới. Tôi cũng không khác họ là mấy; chỉ vì cùng có chung số phận và lí tưởng nên chúng tôi dễ dàng đồng cảm và gắn bó với nhau hơn.

Khi lẳng lặng lắng nghe tâm sự của họ, tôi bất giác nhớ nhà da diết. Lâu lắm rồi không về thăm, không biết mọi thứ ở quê đã thay đổi nhiều ra sao. Thiếu vắng tôi không biết căn phòng cũ có ai ra vào dọn dẹp? Thiếu vắng tôi những chậu hoa trước sân nhà không biết có ai buồn tưới không? Có vô vàn những câu hỏi không lời đáp cứ liên tục hiện ra trong trí óc. Dù có nhớ nhưng tôi phải gắng gượng thôi. Có người bảo tôi: tại sao nhớ nhà mà không chịu về nhà thăm? Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện nhưng cổ họng nghẹn đắng. Muốn về lắm chứ nhưng lúc này tôi không thể về được.

***

Cuộc sống của tôi qua bao tháng ngày cũng dần đi vào nề nếp. Tôi đã quen dần với nơi đây, vùng đất đã từng vô cùng xa lạ. Những năm qua đi biết bao nhiêu giọt mồ hôi, nước mắt đã rơi xuống mặn chát. Những lúc đó, chỉ cần dùng cánh tay để gạt đi, tôi đã có thể mạnh mẽ bước tiếp. Mẹ vẫn đều đặn gọi vào hỏi thăm tôi, tôi kể cho mẹ nghe những câu chuyện vui mà mình đã trãi qua trong những năm tháng đó. Mẹ hỏi tôi có cần tiền không, ở nhà vừa bán được vài con heo, mấy con gà cũng được mấy triệu, gửi vào trong nam cho tôi. Tôi nhất quyết từ chối nhưng mẹ cứ nằn nặc không nghe. Tiền bán heo, bán gà chỉ được có vài triệu, mẹ gửi hết vào cho tôi, lấy tiền đâu mà mẹ trang trải cuộc sống? Tuổi mẹ cũng cao rồi, sức khỏe có còn đủ để làm những việc nặng nữa đâu. Đến bao giờ mẹ mới tin tưởng vào con trai mẹ, mẹ không cần phải lo cho con nữa vì con đã làm được rồi.

***

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page