[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 14
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 13 thg 1, 2024
- 16 phút đọc

Đúng như những gì tôi đã nghĩ, Nhân cũng bị lớp chửi mắng và phạt giống tôi, mà hình phạt dành cho cậu ấy còn kinh hủng hơn tôi nữa. Giờ phải làm sao nhỉ? Tôi có nên chạy qua giúp cậu ấy một tay không? Mà qua đó, tôi sẽ phải gặp Khánh, gặp một người dù rất muốn gặp nhưng không thể gặp. Sau một hồi phân vân, tôi đành từ bỏ ý định.Bây giờ đã là 8h sáng, nắng cũng đã lên đều khắp sân trường, tất cả các lớp đã hoàn thành việc dựng cổng và lều của mình. Chúng tôi đang ngồi trong trại phụ, nơi chúng tôi sẽ nghỉ ngơi khi cảm thấy mệt mỏi. Cái lều phụ của lớp tôi được trang trí y như là tiệc cưới, sến kì cùng. Ai đi ngang qua khu vực này cũng nhìn vào. Mấy đứa này thật không biết dị hợm là gì mà? Ai đời đi trang trí qua tay như vậy cho một cái lều phụ để nó giống y chang một cái động hoa chúc. Nếu là tôi tự tay làm thì sẽ đẹp hài hòa và bắt mắt lắm cho xem. Tôi tự tin về con mắt thẩm mĩ của mình, thế mà không đứa nào nhận ra vẽ đẹp tìm ẩn trong đó. Cái đẹp là cái trường tồn, cái vĩnh cửu. Cái đẹp đi cùng với thời gian, hơn hết cái đẹp phải hiền hòa và nhã nhặn. Đó chính là quan điểm về cái đẹp của tôi. Mấy đứa nó không biết gì về quan niệm mĩ học cả, cứ cho rằng lè loẹt, sến sẫm là đẹp. Cái đó người ta gọi là làm quá thì có. Sau vài phút căng thẳng cãi cọ quyết liệt, tôi ra ngoài vì có người muốn gặp.- Tụi chị ở đây nè. Vừa bước ra khỏi lều phụ tôi đã nhìn thấy song Thư cùng một chị khác (không quen biết) đang hí hửng lắc lắc tay gọi tôi lại. Tôi liền nở một nụ cười thật tươi rồi chạy lại chổ 3 chị ấy đứng phía dưới gốc bàng cách trại chúng tôi không xa.- Hì, mấy chị muốn gặp em hả? Hình như tôi hỏi hơi ngu nhỉ? Nhưng tôi còn câu hỏi nào để hỏi họ nữa đâu. Bế tắc ngôn từ ngay lúc quan trọng thế này.- Oh, không tìm em thì tụi chị gọi em ra làm chi. Không muốn gặp tụi chị nữa hả? Chị Thư cao nhanh nhẩu đáp lời, giọng điệu có chụt hờn giỗi. Tôi thề, không bao giờ tôi có ý định không muốn gặp các chị ấy nữa, mà là do tôi bất ngờ quá mà thôi.- Không phải mà, tại em bất ngờ quá nên quên mất không biết nói gì. Tôi khù khờ đáp trả, chẳng dám ngẫn mặt lên nhìn các chị. Chắc họ mắc cười lắm khi tôi nói như vậy.- Không sao nè, tụi chị chạy qua đây xem lớp em, luôn tiện xem em có khỏe không. ^^ Chị Thư cao lại là người tiếp lời. Chị ấy không bao giờ chịu để miệng mình nghỉ ngơi dù ở bất kì đâu hay hoàn cảnh nào. Chị ấy cứ dành phần nói của người khác. Chị ấy cứ bô bô mà chẳng để hai chị kia chẳng nói được tiếng nào, chị đứng như hai con mẹ nhu đôi. Tôi đành khóa miệng chị ấy lại, cứ để chị ấy nói chắc đến sáng mai mới xong quá. Thời gian dành cho chúng tôi đâu còn nhiều nữa, sắp đến giờ tham gia các trò chơi chính thức rồi.- À, mà chị này tên gì thế? Tôi vừa hỏi vừa quay sang chị đang đứng ở ngoài cùng, chị ấy chị đứng nảy giờ mà không được nói một câu nào, dáng điệu trong có vẻ khá bực bội.- À nó tên Thành đó, em cứ gọi nó là con “Hành” đi em. Chị Thư cao lại tiếp tục lên tiếng trả lời, câu hỏi này tôi hỏi chị Thành mà. Cái miệng không chịu nhường nhịn ai của chị ấy khiến ai cũng phải điên lên, chỉ muốn dán cái miệng đó lại cho thảnh thơi. Tôi đành phải độc mồm độc miệng để trừng trị chị ấy thôi.- Chị bớt nói lại đi chị ơi, nảy giờ có mình chị nói chớ em với hai chị kia có nói được gì đâu. Chị muốn nói linh tinh thì tìm người khác đi. Tôi vừa nói xong, cả đám cười nắc nẻ vì được dịp khiến “chưng dài nổ” Thư cao phải đau khổ vì bị chê “nói nhiều”- Haha, em nói quá đúng đó Linh, con nhỏ này không biết trời cao đất dài là gì hết. Chị Thư heo lên tiếng sau một hồi không làm ăn được gì cả. Đôi khi hiền quá cũng là tội, đơn cử là tôi. Vì tôi quá hiền nên luôn bị người ta ăn hiếp hết lần này đến lần khác. Mà ở hiền thì gặp lành, cuối cùng tôi cũng được cưới “hoàng tử” thôi mà. (Đang trên mây đó). Còn những người ăn ở ác, tuy đến tập cuối mới chết nhưng sẽ chết một cách đầy đau khổ và bị người khác ghê tởm. Vì thế thay vì đến tập cuối rồi chết, tôi chọn “hiền bị ăn hiếp” thì tốt hơn.- Hức hức, mấy đứa bây cùng nhau ăn hiếp tao, tao hiền quá mà… lại nữa, chị ấy lại cái kiểu làm quá sự thật. Mọi chuyện không hề như chị ấy nói, nghĩ lại tôi không nên tin những gì chị ấy nói, dù rất muốn tin. “Em nên làm quen với thằng Khánh lớp chị, chị thấy nó giống em đó” câu nói hôm đó lại chợt ùa về trong trí nhớ của tôi, là chị ấy đùa chơi thôi, tôi hiểu mà.- Thôi mà, bỏ qua đi… chị Thư heo lên tiếng. Trông chị ấy lúc nào cũng điềm tĩnh, không vội vàng. Lúc nào cũng hiền từ với sự nhường nhịn và nụ cười đáng mến trên môi. Tuy là con gái nhưng chị ấy có cái tính mà con trai mong muốn có nhưng đâu phải ai cũng được. Điềm tĩnh, nhẹ nhàng lại rất ga lăng… đúng là một con người có khí chất đặc biệt. Chị ấy luôn là người đứng ra giúp mọi thứ trở lại vị trí ban đầu và giúp mọi người giãn hòa sau khi đôi co với nhau.- Ừ, bỏ qua đi. À, chụp với tụi chị một tấm đi Linh. Chị Thư cao lấy điện thoại ra và bảo tôi tạo dáng để chụp hình. Từ trước đến giờ tôi không chụp hình bao giờ. Tôi không tự tin trước đám đông nên việc tự do selfie thì tôi không dám. Nhưng vì hôm nay chị ấy năn nỉ tôi nhiều quá, nên tôi đành phải làm theo thôi. Chắc là cái hình xấu lắm vì tôi cứ đơ người ra, đâu có tạo dáng nào ngoài cái kiểu giơ nguyên cái bộ răng ra mà cười như đười ươi đâu. Sau khi chụp hình xong, cũng đúng lúc tại lều trung tâm thầy quản lí thông báo cuộc thi đầu tiên dành cho tất cả cái trại viên hôm nay là dân vũ. Chúng tôi tạm biệt và mỗi người về mỗi hướng. Trại lớp tôi và lớp các chị nằm ở vị trí người ở đầu sông em cuối sông, nói chung rất chi là xa xôi. Lúc rời đi, tôi còn nói với một câu “chút nữa có chi em qua lớp chị chơi nghe”. À sao tôi quên không hỏi họ Nhân giờ ra sao nhỉ? Thôi chút nữa nghỉ ngơi qua xem tình hình thế nào cũng được.Tôi về lại trại lớp mình và chuẩn bị chu đáo cho phần thi dân vũ sắp tới đây. Cả lớp tôi sẽ phải thi phần thi này. Tất cả các lớp sẽ phải nhảy 4 bài do nhà trường cung cấp. Thằng Lộc lớn tiếng la ré mấy đứa chậm trễ trong việc chuẩn bị cho phần thi nhảy dân vũ. Nó cứ thích thể hiện, thích bô bô chứ có làm được cái khỉ gì đâu (cái này tôi từng nói rồi). Nó hối thúc người khác trong khi áo quần của nó còn lộc xộc bên ngoài. Đúng là cái thứ chỉ giỏi cái miệng thôi.- Ê ê, mày nhìn lại mình đi thằng chó. Con nhỏ tên Ly Na đứng lên chống nạnh và nói lại nó. Con nhỏ này thuộc dạng cao thủ trong lớp tôi. Nó rất nhỏ con nhưng được cái nhanh mồm nhanh miệng. Ai đụng phải nó là xui đến tận 7 kiếp. Nhưng hai đứa nó có đứa nào vừa đâu, ông 7 bà 8 gặp nhau không biết ai thắng ai bại nữa. Chắc sẽ xảy ra một phen hỗn chiến ghê rợn trước khi phải bước ra sân trường quá.Sau một lúc cãi nhau chí chóe, tại lều trung tâm vang lên tín hiệu đã đến giờ bước ra sân để thi nhảy dân vũ. Đoàn trường sẽ sắp xếp vị trí cho các lớp, vì có rất nhiều lớp thi dấu nên mỗi lớp chỉ được xếp thành hai hàng. Lớp tôi được chỉ định đứng ở phía bên trái khán đài, lớp 11.8 đứng ở phía bên phải. Chúng tôi bị ngăn cách bởi tượng đài người anh hùng dân tộc Huỳnh Ngọc Huệ nên cũng không thể gần nhau được. Tôi đứng hàng 2, vị trí cuối cùng. Khi bước ra sân và chuẩn bị đội hình đâu vào đấy, tôi có liếc mắt nhìn qua xem mấy anh chị kia thế nào. Người mà ánh mắt tôi muốn tìm kiếm nhất chính là Khánh, mặc dù chúng tôi không là gì của nhau, nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi cậu ấy. Còn Nhân thì sao? Cậu ấy luôn quan tâm tôi, nhưng tôi chỉ xem cậu ấy là một người anh trai, một người bạn thân thiết nhất mà tôi may mắn có được mà thôi. (Cái này tôi nói nhiều rồi). Vì Khánh là lớp trưởng nên cậu ấy đứng ở đầu hàng để điều khiển lớp, tôi không thể nhìn thấy rõ cậu ấy vì đã bị tượng đài rất to ngăn chắn.Tôi hơi thất vọng vì không thể nhìn rõ cậu ấy lúc này. Mỗi ngày dù rất muốn gặp, muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng tôi lại không dám. Tôi biết chúng tôi rồi sẽ chẳng đi về đâu trong cuộc sống này vì cậu ấy không giống tôi, cậu ấy còn có tương lai và danh vọng phía trước. Cảm giác thích một ai đó thật lạ, là khi nhớ nhung cũng chẳng dám thừa nhận, dường như mọi thứ chỉ như những đám lửa nhỏ bé đang le lói chợt như muốn bùng cháy. Thích một người cũng là cái cảm giác đứng giữa muôn vạn người trên thế gian, ánh mắt ta vẫn luôn hướng về người đó, cái người mà ta luôn muốn cất giấu. Ngay cả khi mình ta lạc lỏng giữa phố, mắt ta vẫn cứ dõi tìm theo một hình bóng mong lung, không định- chỉ biết được rằng hình bóng đó rất đỗi quen thuộc và mang lại cho ta những xúc cảm đặc biệt, hạnh phúc, niềm vui và sự bình yên. Thích một người là khi trái tim ta xác định, dù biết sẽ đau nhưng không được phép nghĩ đến người ấy. Thích một người cũng là lúc khiến lòng ta xao xuyến, buâng khuân, mỗi ngày chỉ dám thương một chút, nhớ một chút, quan tâm một chút… nhưng tất cả chỉ là sự âm thầm không khi nào bày tỏ. Khi tôi biết mình thích Khánh (ngay lần đầu tiên gặp gỡ), tôi không biết và cũng không dám mơ tưởng đến ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần hôm nay tôi nhắm mắt lại và những hình ảnh của cậu ấy cứ liên tục xuất hiện thế cũng đủ lắm rồi.. Tuy hầu hết những lúc ấy, tôi luôn cố gắng đá phăng đi hình ảnh của cậu ấy ra khỏi tâm trí, nhưng không thể gạt bỏ một điều rằng: chính cậu ấy là động lực để tôi sống vui hơn trong cuộc sống.Cuộc thi dân vũ sắp bắt đầu, từ nảy giờ tôi cứ liên tục đảo mắt mình đi tìm Khánh. Trong khi đó, phía bên kia Nhân đang dõi theo tôi. Cậu ấy đứng ở giữa hàng nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu ấy liền di chuyển xuống vị trí cuối để có thể nhìn thấy tôi dễ dàng hơn. Cậu ấy gọi tôi rồi cả hai cười với nhau. Chỉ là nhìn thấy tôi đứng ở bên này thôi mà cậu ấy trông rất vui, niềm vui đó hiện hữa ngay trên khuân mặt và ánh mắt khi cả hai chạm nhau. Và chúng tôi cũng phải ngừng ngay việc nhìn nhau như vậy để chú tâm theo tín hiệu của thầy chỉ huy. Và tiếng báo hiệu bắt đầu vang lên. bài đầu tiên chúng tôi thi đó là “Té nước” sau đó là “Rửa Tay”, “what make you beautiful” và cuối cùng là “Múa gối”…
***
Tuy chỉ là phần thi mở màn cho chương trình hội trại lần này, nhưng tất cả các học sinh đã rất sôi nổi và thể hiện được tinh thần đồng đội và sự quyết tâm vượt qua chính bản thân của mình. Chương trình hội trại còn dài lắm, cuộc chơi chỉ vừa bắt đầu thôi. Còn rất nhiều những trò chơi hấp dẫn khác đang chờ đón chúng tôi, nhưng việc cần làm sau khi kết thúc phần thi dân vũ là chạy như bay vào lều phụ để nghỉ ngơi cho đỡ mệt mỏi một chút. Cảm thấy khó thở vì nhảy nhót tận 4 bài giữa cái nắng cuối tháng 3 hanh hao, vừa đạt chân vào lều là tôi thả phịch người xuống nền và thở hỗn hễn như sắp không còn có thể thở nổi nữa. Và lần lượt mấy đứa khác cũng giống như vậy, đứa nào cũng mệt muốn đứt cả hơi. Chưa kịp nghỉ ngơi gì thì nhỏ lớp trưởng chạy vào nhảy nhót như khỉ hối thúc mấy đứa trong đội múa hát chuẩn bị trang phục để 10’ sau thi vòng loại. Rất may là tôi không nằm trong đội này (nhỏ lớp trưởng cho rằng tôi nhảy múa xấu khó tả nên không chọn tôi vào đội- nhỏ đó không biết điều) nên được thảnh thơi đôi chút. Nhưng nào được yên, tôi phải dọn dẹp rồi chuẩn bị đồ cho bọn nó vì khi sáng bị phạt vì tội đi ra ngoài quá lâu. Tôi phải chạy qua bên lều chính ngồi một mình canh chừng lũ yêu tinh bên cạnh qua trộm trái cây và mấy thứ linh tinh khác. Ngồi một mình chán quá chẳng biết làm gì, tôi lôi điện thoại ra kiểm tra xem vì sáng giờ chưa có xem qua. Điện thoại trống trơn không hề có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Sao kì thế nhỉ, mỗi khi tổng đài luôn nhắn tin cho mình sao giờ không có là sao?10’ trôi qua, tại lều trung tâm lại thông báo phần thi múa hát tập thể vòng 1 bắt đầu. Các lớp sẽ được chia thành 5 nhóm thi đấu, mỗi nhóm sẽ có 5 lớp thi. Lớp tôi thuộc nhóm thứ 2 nên cũng có một chút thời gian nữa để chuẩn bị cho kĩ hơn. Cùng lúc với phần thi múa hát tập thể là trò chơi kéo co được tổ chức ở phía sân sau. Mỗi lớp sẽ có 5 nam và 5 nữ thi đấu (tôi thì không chơi môn nào hết, chỉ việc chuẩn bị mọi thứ cho mấy đứa khác thôi). Trò chơi kéo co cũng được tổ chức theo đợt, có tận 6 lượt đấu. Lớp tôi nằm ở lượt đấu cuối cùng nên không ai vội vàng. Trước khi cắm trại, lớp tôi đã đưa ra chiến thuật đối phó với các trò chơi cần dùng đến sức khỏe (vì lớp tôi không thể chơi nổi) mà chú tâm vào các phần thi chính có hệ số điểm cao hơn. Chúng tôi chỉ vào điểm danh cho có và liền ngay sau đó là bị loại ra khỏi trò chơi. Đối với phần thi múa hát tập thể thì sau khi thi vòng loại, đoàn trường sẽ hội ý tìm ra các lớp để tiếp tục vòng thi chung kết và tìm ra lớp đạt giải nhất vào 3h chiều. Lớp chúng tôi đã được lọt vào vòng chung kết chiều nay, nhưng đoàn trường đưa ra thách thức cho các lớp khi phải biết cách sáng tạo hơn trong phần thi sau đó. Nói chung sáng hôm nay, lớp tôi đã đạt được những thành tích vô cùng đáng giá. Và mọi chuyện đang chờ đợi đến chiều nay…
***
Giờ nghỉ trưa…
Tôi được phân công cùng với mấy đứa khác ra ngoài cổng trường để mang đồ ăn trưa vào. Lớp tôi nhờ phụ huynh một bạn ở gần trường nấu giúp buổi trưa và mang đến cho chúng tôi. Trưa hôm nay lớp chúng tôi ăn bún chả cá, món tôi rất thích. Tôi phải mang cái xô nước nhưng đầy ấp và rất nặng. Mới vừa bưng vào có một đoạn thôi mà tay tôi dường như cứ đơ và không thể nào mang nó vào trong được. Giá như lúc này có ai đó giúp tôi nhỉ? À mà tôi nào có phải lọ lem đâu và đây là cuộc sống đời thực chứ không phải trong truyện cổ tích. Tôi hơi thất vọng nhưng vẫn cố cắn răng để có thể mang cái xô to đùng này vào trong. Mấy đứa đi cùng tôi ra đây đã bưng xong mớ mún và bát đũa vào trong từ đời nào rồi mà tôi mới mang cái xô này vào được một đoạn. Phải làm sao đây trời ạ! Không khéo lại bị trêu chọc vì không mang nổi một cái xô nữa cho xem. Đến lúc này thì tôi thất vọng về mình thật sự rồi, chẳng biết làm sao để bản thân mình có thể mạnh mẻ hơn. Tại sao dù đã cố gắng gồng lắm rồi tôi vẫn cứ yếu đuối như vậy? bế tắc quá.
- Mệt rồi thì để anh mang vào giúp cho. Nhân lại xuất hiện trong lúc tôi cảm thấy thất vọng về bản thân và cần sự giúp đỡ của người khác. Cậu ấy đúng là người đàn ông của năm mà ^^
- À, mang vào giúp em đi, nảy giờ em mang mãi không nổi. Tôi buồn bã đáp lời cậu ấy, nhưng đã có cậu ấy giúp nên tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào đó. Tự dưng tôi cảm thấy mình mắc nợ cậu ấy nhiều thật, lúc nào cậu ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ tôi, còn tôi đã giúp đỡ được gì cho cậu ấy bao giờ chưa?
- Trời nhẹ thế này mà không mang nổi sao cậu công tử của tôi.. cậu ấy thừa biết tôi ngại mà vẫn thích chọc cho tôi càng đỏ mặt. Hùm, thật là quá đáng. Mai mốt tôi sẽ gắng ăn vô cho bự con hơn và không cần cậu ấy giúp đở cho biết tay.
Với sự giúp đỡ của Nhân, chúng tôi chỉ mất vài phút là có thể mang xong cái xô “chết tiệt” đó vào trong. Mọi người đang chờ đợi tôi đến mỏi mòn, khi thấy tôi xuất hiện cùng với trai đẹp, mấy đứa nó hú hét như bệnh điên đang lên cơn.
- Đi mang có mỗi cái xô mà cũng tranh thủ hú hí hẹn trai cho được kia. Liểu Ka chọc tôi. Giờ tôi mới bình tĩnh nhìn mấy đứa xung quanh, cái tình cảnh mỗi đứa mỗi bát đợi nước nhưng tôi mang vào mà thấy tội thật. Nếu muốn ăn sao lại không chạy ra giúp tôi một tay mà chỉ biết đợi chờ. Tôi cũng đói cồn cào mà có bao giờ kêu ca đâu.
- Làm chi có, tụi tao chỉ là bạn thôi… tôi chối cãi, chối là cách tối nhất không thôi bọn nó lại chọc ghẹo rồi cậu ấy lại hiểu lầm nữa.
- Anh Nhân ở lại đây ăn với tụi em cho vui. Nhỏ lớp trưởng sau một lúc hú hét cũng đã bình tỉnh và quay lại nói với Nhân. Không biết cậu ấy có ở lại đây không? Nhưng dù có hay không thì cũng không vấn đề gì hết, tôi sẽ không ngại gì đâu. (Thật sự là rất ngại)
- Thôi, lớp anh cũng đang ăn bên kia. Anh phải về lớp, mấy em ăn ngon miệng nha. Nhân từ chối lời mời của nhỏ lớp trường một cách vội vàng rồi biến tỏng về trại lớp cậu ấy. Khi cậu ấy đi khỏi, tôi trở thành nạn nhân tội nghiệp và cứ liên tục bị tấn công bởi những đứa dã man này.
***
Ăn trưa xong, cả lớp nghỉ ngơi một chút. Trong lúc nghỉ ngơi có một số đứa chạy đi chụp hình ở các trại khác. Một số thì trò chuyện rôm rả và liên tục cười đùa trong lều. Tôi lôi điện thoại ra và kiểm tra, tôi nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn từ Nhân. Lúc này khi chạy về trại cậu ấy nhắn tin mà tôi không biết. Cậu ấy hỏi tôi ăn trưa ngon miệng không? Cậu ấy lúc nào cũng dành sự quan tâm đặc biệt dành cho tôi. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn và không biết làm sao để đền đáp lại cậu ấy.
Sau giờ nghỉ trưa, chúng tôi lại tiếp tục chơi các trò chơi nhỏ và một trò chơi lớn được các anh chị 12 tổ chức. Tôi không nằm trong đội chơi, nhưng tôi rãnh rỗi quá không biết làm gì nên chạy khắp nơi đi tìm mật thư giúp mấy đứa. Khổ nổi, mấy anh chị 12 cất giấu mật thư quá cao tay nên dù tìm có vãi mồ hôi hột tôi vẫn không tìm được cái nào. Ngay cả bới tung hết các thùng rác và rúc vào wc vẫn chẳng thể tìm ra được cái nào. Rõ chán. Sau một hồi bới tung cả trường lên mà không được cái gì hết nên tôi đành tiện thể đi chơi luôn. Lúc sáng tôi nhớ rằng mình có hứa đến trại 11.8 chơi. Đây rồi, trại mà tôi cần tìm đã xuất hiện. (Không đẹp bằng trại lớp tôi). Khi tôi bước đến trước cổng thì gặp chị Thư cao đang đứng chụp hình ở ngoài cùng với một số người khác. Tôi đảo mắt tìm xem Khánh và Nhân ở đâu rồi, nhưng không thấy đâu. Có thể họ tham gia trò chơi lớn. Tôi chỉ đến và đứng ở ngoài thôi, không vào trại lớp người ta đâu (tôi ngại lắm). Trong lúc lung túng không biết làm gì thì tôi gặp chị Thành (người lạ khi sáng đi với hai chị song Thư), chị ấy vừa bước ra thấy tôi nên tiến lại trò chuyện với tôi một chút.
- Hi, Linh, em đến đây từ khi nào vậy?
- Em mới vừa qua là thấy bà Thư cao đó, mà chị ta có quan tâm chi em đâu. Tôi trả lời chị ấy, không quên đá xéo cái bà chị “chảnh chẹ” kia.
- À, nó như vậy đó em. Mà đi đâu mồ hôi quá trời quá đất như này? Chị ấy hỏi tôi khi thấy cả người tôi mồ hôi tứ tung hết cả.
- Em đi tìm mật thư giúp mấy đứa, chả biết giấu đâu mà tìm mãi không ra. Đi tìm với em đi. Tôi rủ chị ấy, đơn nhiên chị ấy vui vẻ đồng ý.
Chúng tôi lang thang khắp sân trường và lục lọi mọi thứ để tìm cho ra cái mật thư (không biết nó ra sao nữa). Tìm khắp cả sân trước vẫn không tìm ra nên cả hai chạy ra sân sau để tìm, nhưng vẫn không có cái nào được tình nghi là mật thư cả. Nếu đã thế thì tôi đành bỏ cuộc vậy. Tôi quay sang chị ấy bảo rằng tôi không muốn đi tìm nữa. Cả hai nhìn nhau mỉm cười thấu hiểu, nảy giờ đi mỏi chân lắm rồi và mồ hôi cũng đã ra nhiều lắm. Chúng tôi dừng lại một chút để nói chuyện làm quen với nhau. Cả hai khá tâm đầu ý hợp, nhưng vấn đề ở chổ chị ấy vẫn chưa biết tôi là gay, mãi đến một thời gian dài phía sau. Sau này tôi và chị ấy rất thân với nhau. Khi lên 11, tôi chỉ còn liên lạc với chị ấy và Nhân mà thôi. Mỗi khi rãnh chị ấy hay lên nhà tôi để nhờ tôi giúp chị ấy ôn tập môn tiếng Anh. Nói chung tình cảm của chúng tôi là rất thân thiết…
Lớp tôi thất bại hoàn toàn trong việc chinh phục các môn cần đến sức lực, chỉ tập trung cho phần thi múa hát tập thể vòng chung kết và múa sạp lúc trời bắt đầu xuống núi.. Thế là đã sắp hết một ngày lao động mệt mỏi, sau phần thi múa sạp, chúng tôi được nghỉ và chuẩn bị cho đêm thi “chung kết nét đẹp học đường”, “khiêu vũ” và cả lửa trại vào tối nay… Tất cả mọi người đều đang rất nóng lòng chờ đợi những khoảng khắc thăng hoa của mình khi màn đêm buông xuống, còn bây giờ là lo cho cái bụng của mình đã…
Comments