[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 17
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 13 thg 1, 2024
- 4 phút đọc

Tôi cùng Nhân đi ra bên ngoài. Vừa mới bước xuống bậc tam cấp của tòa nhà A thì tình cờ gặp Khánh và một cô gái đang đứng trò chuyện khá thân thiết. Cô gái này không phải là cô gái hôm trước tôi đã gặp ở trước cửa lớp. Nhưng trông cũng khá đáng yêu. Chúng tôi vừa đặt chân xuống thì đã lọt vào tầm mắt của Khánh. Cậu ấy liền vẫy tay ra hiệu cho Nhân. Nhân ngay lập tức kéo tay tôi và đưa tôi lại chổ của Khánh. Chúng tôi chào nhau. Đơn giản chỉ là một lời chào xã giao nhưng tâm can của tôi lại liên tục xáo trộn. Tôi cảm nhận được quả tim của mình đang đập càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng mạnh hơn. Đây có phải là dấu hiệu để chứng tỏ bản thân cảm nắng một người không? Nhưng mà tôi có thể chắc chắn một điều: từ khi lần đầu gặp Khánh, tôi đã vô cùng, vô cùng có ấn tượng tốt đẹp.- Mới sáng ra mày dẫn em nó đi đâu vậy? Khánh hỏi Nhân.- Đi dạo sớm và ăn sáng luôn đây này. Mày đã ăn sáng chưa? Nhân trả lời. Qủa thật không có gì chán hơn việc phải trở thành người lắng nghe câu chuyện phiếm của hai người đàn ông. Hai người này cứ nói chuyện qua lại một hồi, để tôi và cô gái kia đứng chơi vơi không biết làm sao để chen vào cuộc trò chuyện.
Sau chừng khoảng 10’, cuộc trò chuyện giữa 2 người đàn ông kết thúc. Khánh nhanh chóng quay sang cô bạn gái và trò chuyện vui vẻ. Cậu ấy chưa từng để ý đến sự hiện diện của tôi. Có thể là sẽ không bao giờ.Tâm hồn đang xao động thì đột nhiên Nhân đưa tay khoác lên vai tôi và lôi tôi đi xa mớ hỗn loạn trong tâm thức. Ầy, cảnh một chàng trai khoác vai một chàng trai khác từ trước đến nay luôn là một điều phi thường phi thường bình thường; nhưng mọi thứ diễn ra hôm nay lại vô cùng vô cùng bất thường. Từ lúc Nhân xoa đầu tôi, đợi tôi, kéo tay và khoác vai tôi; tôi đã mơ hồ nhận ra Nhân đã xem tôi hơn một người bạn bình thường – và tôi chắc chắn cậu ấy xem tôi đã là một người BẠN THÂN rồi.
Trong lúc ăn sáng và đi dạo cùng nhau, tôi liên tiếp hỏi Nhân về Khánh. Tôi hỏi về sở thích, về ước mơ, về tuổi thơ, về những điều vụn vặt liên quan đến Khánh. Mặc dù trước đây tôi đã hỏi về cuộc sống của cậu ấy quá nhiều lần, tôi đã quá thấu rõ nhưng không kiềm lòng vẫn cứ muốn nhắc đến cậu ấy. Nhân vẫn cứ trả lời tôi từng câu hỏi một dù cho những câu hỏi đó có nhảm nhí và nhàm chán đến nhường nào. Cậu ấy dường như dành hết mọi thời gian của bản thân cho một người như tôi. Còn tôi, mặc dù hầu hết thời gian đều ở bên cậu ấy nhưng đầu óc và tư tưởng của bản thân cứ chạy tuốt về phía người khác.Chúng tôi đang ngồi thơ thẩn dưới gốc bằng lăng già nua, Không khí bỗng dưng trầm mặc. Cả hai đều đột nhiên im lặng. Không một câu hỏi, không một câu nói. Chỉ đơn thuần là những làn hơi thở kèm với những ánh mắt ngây ngô. Không khí lắng động chừng vài khắc thì Nhân là người phá bỏ bầu không khí đó bằng một câu nói:- Khánh vẫn chưa có người yêu và anh… cũng chưa. Ủa, tự dưng ngập ngừng ngay cái chổ đó ta. Không phải con trai nói với nhau mấy vấn đề này vô cùng tự nhiên, vô tư lự hay sao. Mà cậu ấy nói về Khánh, xong rồi nói về bản thân. Mọi thứ có liên quan gì đâu nhỉ? Chắc có lẽ nhiều người bảo tôi ngu ngơ. Mọi thứ đã quá rạch ròi, rõ ràng, nhưng nếu là người nằm trong hoàn cảnh đó, chắc chắn không có ai thông minh hơn được đâu. Sau vài giây định thần, tôi đáp:- Anh ấy có sức hút như vậy, rồi sẽ có người yêu sớm thôi. Tôi không hiểu vì lí do gì mà Nhân xụ mặt xuống và nôm khá thất vọng khi nghe câu nói của tôi. Quả thật là Khánh có sức hút thật, không chỉ có ngoại hình tốt mà cậu ấy còn rất tài năng nữa. (Khánh tên thật: Phạm Nguyên Khánh, cao 1m81 – có tài ca hát, nhảy và chơi đàn piano). Trước giờ tôi chỉ thấy các cô gái đến lân la làm quen và xin được làm người yêu của cậu ấy thôi. Như vậy không phải cậu ấy có sức hút hay sao? Tại sao Nhân lại không vui khi tôi nói như vậy?
Comments