[Mùa Lãng Quên] CHƯƠNG 20
- Rome Somewatara Tanalkiboon
- 13 thg 1, 2024
- 4 phút đọc

Kể từ lần gặp sáng hôm đó, tôi và Nhân hạn chế gặp nhau. Đã hơn 1 tháng trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và Khánh tiến triển rất tốt. Khánh hay quan tâm tôi, mỗi tối luôn gọi điện để hát cho tôi nghe và chúc tôi ngủ ngon. Thật sự tôi đã lọt vào một cái hố rất sâu, sâu đến thăm thẳm, sâu thật sâu đến mức tôi không thể thoát ra được nữa rồi. Tôi nghĩ bản thân mình đã từ giai đoạn ấn tượng, qua giai đoạn thích và đến lúc này tôi đã yêu Khánh mất rồi. Tôi thực ra không tốn quá nhiều thì giờ để có được những cảm xúc đặc biệt này với cậu ấy.
Có nhiều người vừa gặp đã vấn vương, vừa gặp gỡ đã xác định người kia sẽ là một nữa của cuộc đời. Nhưng cũng có nhiều người vừa gặp đã biết không thể đến được với nhau. Hiện tại bạn nghĩ tôi đang nói đến mối quan hệ giữa tôi và Nhân đúng không? Không phải đâu. Tôi đang nói mối quan hệ giữa tôi và Khánh – đúng kiểu vừa gặp đã không thể đến với nhau.
Sau hơn một tháng chúng tôi trò chuyện, khi tôi đã xác định được cảm xúc thật sự tôi dành cho Khánh, tôi liền muốn nói ra tất cả. Tức là tôi muốn tỏ tình và xin được làm người yêu của cậu ấy. Tôi chủ động hẹn cậu ấy đi xem phim. Tôi còn nhớ lúc xem phim đó tôi đã khóc vì một tình tiết cảm động trong phim. Cậu ấy đã lau nước mắt cho tôi, đưa bờ vai rộng thật rộng để cho tôi dựa vào. Cậu ấy còn an ủi, xoa đầu tôi, nhẹ nhàng với tôi giống hệt như những gì mà Trần Bảo Nhân đã từng làm với tôi trước đây. Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực. Xem phim xong, tôi dẫn cậu ấy ra bên ngoài quảng trường lớn. Không khí lúc này đúng thật lãng mạn. Quảng trường giờ này không còn ai, chỉ còn lại tôi và cậu ấy đang đúng đối diện nhau mặt đối mặt. Ánh sáng hiu hắt của đèn đường ngã xuống in bóng của cậu ấy thành một khối hình rất dài, dài vô tận. Tôi vội vàng hít thở thật sâu, tìm lấy mọi sự can đảm để nói ra hết cảm xúc của bản thân mình cho cậu ấy nghe. Ôi thôi, trái tim tôi đang nhảy múa, một điệu nhảy múa điên cuồng.
- Em thật sự thích anh, chúng ta làm người yêu được không? Tôi đứng đối diện cậu ây, nói ra một câu nói không hề tròn vành rõ chữ nhưng đó là cảm xúc chân thật nhất của tôi lúc này. Tôi đã sẵn sàng để lắng nghe kết quả. Một là được yêu và hạnh phúc với tình yêu đó; hoặc là vĩnh viễn không bao giờ đi chung một đoạn đường. và thứ tôi nhận được còn khủng khiếp, phi thường đau đớn hơn là một lời từ chối.
- Em nghĩ là anh có cảm xúc với em thật à? Em có đang tự ảo tưởng bản thân mình không? Ngay từ đầu anh đã vô cùng ghét em rồi. Anh tiếp cận em chỉ vì em không hề xứng đáng với Nhân bằng anh!!!
- Em đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là kẻ ngây thơ đến phát tởm như vậy. Chính em là kẻ phá tan đi mọi thứ vốn dĩ tốt đẹp của anh và cậu ấy.
- Kể từ hôm nay trở đi, em nên tự ý thức về bản thân của mình đi nhé. Em chắc chắn không xứng đáng với Nhân đâu.
Ôi trời ơi, một tiếng nổ vang trong đầu làm tôi thức tỉnh và dần dần thấu hiểu mọi chuyện. Lúc thấu hiểu được nó thì mọi thứ đã vỡ tan tành không thể hàn gắn. Tình cảm chân thành của tôi đã bị người ấy từ chối bằng một lí do dù có trong mơ tôi cũng không tưởng tượng ra nổi. Thì ra là Khánh thích Nhân, Nhân thích tôi, tôi lại thích Khánh!!! Ai đó làm ơn đưa tôi ra khỏi mớ hổn loạn này được không? Tôi lạc mãi trong này rồi.
Khánh vừa nói xong liền ngay lập tức quay lưng rời đi. Tôi chỉ biết đứng lặng im đó một lúc thật lâu. Có một giọt nước đã rơi nhưng tôi không thể nhận diện được đó là nước mắt hay là nước mưa nữa. Lòng tôi, ngực tôi, tim tôi… đau.
Sau chuyện này, tôi liên tiếp nghỉ học 3 hôm trời, mọi thứ đi dần vào ngỏ cụt. Tôi không thể đối diện với Khánh, càng không thể đối diện với Nhân; thậm chí ngay cả dối diện với chính bản thân mình tôi còn không đủ dũng khí. Tôi cứ nhốt mình trong phòng, tắt điện thoại, tắt wifi, tắt hết đèn điện. Tôi cứ để tâm hồn mình chìm vào bóng đêm vô tận tận 3 ngày trời cho đến khi cậu ấy – TRẦN BẢO NHÂN xuất hiện.
Comentarios